Chương 15
Phương Đường Khê với lấy cái chăn bên cạnh, đắp lên người. Lam Xuy Hàn cuối đầu nhìn chân hắn, tay không kềm được xoa xoa lên chân Phương Đường Khê – y nhớ rất rõ, trước kia chân của Phương Đường Khê tuy không thể nói là tráng kiện, nhưng thập phần thon dài hữu lực. Nhưng đôi chân này hôm nay có hơi lạnh, gầy yếu, phản phất có thể nhẹ nhàng bẽ gẫy.
Phát hiện Phương Đường Khê không có phản ứng, Lam Xuy Hàn có chút nôn nóng, trực tiếp xoa lên tính khí giữa hai chân hắn. Hai chân Phương Đường Khê vẫn không thể động đậy, chỉ có thể vạn phần xấu hổ nhìn Lam Xuy Hàn cách tiết khố kiêu khích mình.
Lam Xuy Hàn nhìn biểu tình ngơ ngác của Phương Đường Khê, tâm tình tốt lên, một tay nhẹ nhàng giải khai vạt áo hắn, tay còn lại bắt lấy vật ở trong quần.
Lam Xuy Hàn cảm thấy dục vọng của Phương Đường Khê trong tay mình chậm rãi cứng lên, nhẹ giọng nở nụ cười, hướng Phương Đường Khê nói: "Ta cho rằng chỗ này không thể sử dụng, nguyên lai.... Ở đây còn có thể dùng."
Phương Đường Khê bỗng cảm thấy một loại cảm giác hổ thẹn mãnh liệt tràn lên, muốn cự tuyệt Lam Xuy Hàn, rồi lại trăm triệu lần không nở. Hắn nhịn không được nhắm mắt lại, quay mặt vào trong.
Nhìn biểu tình ủy khuất của hắn, Lam Xuy Hàn nhịn không được muốn hôn Phương Đường Khê một cái, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hầu như chỉ trong chớp mắt, Lam Xuy Hàn bỗng nhiên nhận ra mình đang làm gì, cấp tốc thu hồi tay, nói: "Xin lỗi, là ta không nên.... Đường Khê, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu."
Lam Xuy Hàn thấy Phương Đường Khê vẫn đang quay đầu vào trong, không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, y hít sâu một hơi: "Ta biết, ngươi chán ghét ta, không muốn gặp ta. Xem ra, chúng ta hiện tại ngay cả bằng hữu cũng không thể tiếp tục làm? Đã như vậy, từ nay về sau, chúng ta... Tuyệt giao đi."
Nhẹ nhàng nói ra hai chữ đã suy nghĩ thật lâu, Lam Xuy Hàn đứng ở một bên đợi Phương Đường Khê trả lời, phát hiện hắn giống như không cón ghe thấy, chính là không để ý tới. Trong lòng có loại cảm giác thất vọng không nói nên lời, y bỗng nhiên minh bạch, giữa hai người họ sớm đã có vết rách, dù thế nào cũng không thể bù đắp.
Cho dù hắn gắn vết rách, thì có thể làm thế nào? Hai nam nhân ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không được thế tục chấp nhận. Cùng một chỗ mà dằn vặt nhau, không bằng cứ tuyệt giao đi.
Lam Xuy Hàn thấp giọng nói: "Phương công tử, mong ngươi sau này.... Không nên tiếp tục dây dưa cùng ta." Y vốn muốn nói, mong Phương Đường Khê sau này tìm được một người thật lòng thương hắn, nhưng lời nói đến môi lại nhịn không được nhớ đến một bộ mặt dày mày dạn đeo bám trước đây của hắn. Đối với Phương Đường Khê, tuyệt không thể để cho hắn bất kỳ tia hy vọng nào.
Lam Xuy Hàn cắn răng, xoay người đi ra ngoài, không thấy được Phương Đường Khê ở phía sau phun một búng máu lên vách tường.
Không bao giờ.... Thích y nữa.... Không bao giờ.... Thích y nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com