Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57

Theo như sự chỉ dẫn của Nhất Bác, sư phụ Minh Triết đã tìm thấy một sợi dây màu đỏ khá dài. Ông vận linh lực vào hai lòng bàn tay rồi cầm lấy cái dây đó kéo mạnh, sự rung chuyển càng lúc càng dữ dội nhưng ông nhất quyết bám chặt vào cái sợi dây đó không buông. Vài phút sau ánh sáng từ bên ngoài ập vào, một nguồn nội lực ở bên phía bên trong đẩy ra khiến sư phụ Minh Triết và các môn sinh khác bị bay người ra bên ngoài.

Nhóm người Vương Khang đang náo loạn vì chuyện Nhất Bác bị yêu quái nuốt vào bụng, tiếp theo đó cả cơ thể to lớn của nó đổ ập xuống đất rồi gầm lên tỏ vẻ đau đớn. Một lúc sau lại thấy con yêu quái nâng người dậy, đầu nó cứ lắc lắc liên tục lại không ngừng há miệng thì Vương Khang nghĩ rằng nó đang muốn tiếp tục nuốt người, nhưng khi thấy có người văng ra khỏi miệng của con yêu quái, Vương Khang đã bảo Ngọc Phiến lệnh cho Tằm ngọc dùng lưới tơ để đỡ lấy họ.

Khi tiếp đất an toàn, mọi người kinh ngạc nhìn sư phụ Minh Triết, ông không vội giải thích cho họ nghe mà nói với họ cần phải giúp những môn sinh kia tỉnh dậy trước, sau đó tìm cách đưa Nhất Bác ra ngoài.

"Minh Triết huynh, Bác Nhi của ta sao rồi? Tại sao thằng bé không ra ngoài với mọi người?"

Ngọc Phiến gấp gáp hỏi sư phụ Minh Triết, bà không thể giữ được bình tĩnh khi nghĩ có chuyện không hay xảy ra với Nhất Bác. Sư phụ Minh Triết nói mọi người không cần lo lắng, Nhất Bác sẽ ra ngoài ngay thôi.

Con yêu quái lại gầm lên khiến mọi người giật mình, nó lăn lộn từ trái sang phái rồi không ngừng đập người xuống khiến mặt đất bị nứt ra. Các Thượng Thần khác không biết đã có việc gì nên quay sang hỏi sư phụ Minh Triết, ông nói có thể do Nhất Bác dùng hoả kình thiêu đốt oán khí ở bên trong cơ thể của yêu quái nên nó mới đau đớn như vậy.

Mọi người giữ nguyên trạng thái bị động để quan sát yêu quái, gần nửa canh giờ sau nó đã trở lại nguyên hình là Cùng Kỳ khi ở hình dạng người. Cùng Kỳ đập cánh bay xuống gần nhóm người Vương Khang, nó không tỏ ra sợ hãi, ngược lại trên mặt còn có một sự đắc ý.

"Các ngươi nghĩ tiêu huỷ hết ma khí, làm giảm sức mạnh hắc ám của ta là có thể tiêu diệt được ta sao? Các ngươi nhầm rồi, đám tiểu tốt như các ngươi sẽ không bao giờ giết được ta đâu"

Sư phụ Minh Triết lên tiếng đáp lại Cùng Kỳ, "Nếu ngươi buông tay chịu trói thì chúng ta sẽ không giết ngươi, sẽ không khiến ngươi phải chịu đau đớn bởi hoả kình đang thiêu đốt bên trong cơ thể của ngươi nữa"

"Hahaha, giết ta? Các ngươi hãy thử xem, dựa vào một tên nhóc miệng còn hôi sữa đang làm loạn trong bụng của ta sao? Các ngươi nhầm to rồi"

Nói xong Cùng Kỳ gồng người lên, đám gai nhọn trên cơ thể của nó trở nên dài ngoằng. Nó nói gai nhọn ở phía bên trong cơ thể lúc này đang đâm xuyên vào cơ thể của Nhất Bác, nó sẽ dành cho Y cái chết đau đớn hơn gấp trăm lần sự đau đớn mà Y dành cho nó.

"Cùng Kỳ, ngươi mau dừng tay lại. Ngươi muốn gì?"

Ngọc Phiến không chịu nổi khi nghe tới việc Nhất Bác phải chịu đau đớn, bà lên tiếng muốn thoả thuận với Cùng Kỳ nhưng nó đã gạt bỏ. Nó nói điều mà nó muốn chính là giết chết hết bọn họ, tiêu diệt toàn bộ người của thiên giới và nhân gian để bù lại cho những năm tháng nó bị chôn chân ở trong hang động.

Bỗng dưng cơ thể Cùng Kỳ trở nên cứng ngắc lạ thường, nó tự mình dang rộng hai chân và hai tay sang hai bên, cho dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển được.

Cứ nghĩ Cùng Kỳ gian xảo lại đang muốn giở trò gì đó, Vương Khang lên tiếng nói rằng bọn họ sẽ không mắc mưu của nó. Vậy nhưng sư phụ Di Hoà lại nói không phải Cùng Kỳ cố tình mà là cơ thể của nó đã bị Nhất Bác kiểm soát, Y muốn Trác Thành đóng băng Cùng Kỳ, tiếp đó Tiêu Chiến sẽ dùng kiếm băng đâm xuyên qua nội đan của Ba xà nằm ở phía sau bả vai bên trái, như vậy là bọn họ đã tiêu diệt được Bà xa, nó sẽ không có cơ hội thoát ly linh hồn ra khỏi thể xác của Cùng Kỳ trốn đi nữa.

Nghe sư phụ Di Hoà nói xong, các Thượng Thần khác đều tỏ ra hài lòng, bọn họ thúc giục Tiêu Chiến và Trác Thành nhanh chóng làm theo kế hoạch của Nhất Bác nhưng Tiêu Chiến lại không đồng ý, hắn hỏi sư phụ Di Hoà rằng Nhất Bác sẽ ra sao nếu Y không ra bên ngoài?

Mặc dù ở trong bụng của yêu quái nhưng những lời mà Tiêu Chiến nói Nhất Bác đều nghe thấy hết, Y dùng suy nghĩ của mình truyền đạt cho sư phụ Di Hoà, nhờ ông nói dối với hắn rằng Y sẽ không sao cả, sẽ bình yên vô sự mà thoát ra ngoài.

Thực tế Nhất Bác đã hợp nhất cơ thể của mình lại với Cùng Kỳ, bởi Tịnh Ái đã nói vạn vật trên thế gian đều có tương sinh tương khắc, đối với các loại chất độc sẽ đều tương ứng với một loại thuốc giải riêng. Cô ấy hỏi Nhất Bác tại sao máu của Cùng Kỳ khiến người người sợ hãi, nhưng chỉ có mình Y mới có thể hoá giải nó, tất cả đều là tạo hoá của Thiên Đế. Tịnh Ái nói chỉ có một cách duy nhất để tiêu diệt Cùng Kỳ chính là Nhất Bác phải hợp nhất lại với nó, máu của cả hai sẽ hoà quyện vào với nhau, như vậy cho dù Cùng Kỳ có chết cũng sẽ không để lại hậu quả cho nhân gian.

Sư phụ Di Hoà luôn lấy việc công làm trọng, chuyện tình cảm của Tiêu Chiến với Nhất Bác cũng khiến ông phiền lòng nhưng ông không tìm ra giải pháp vẹn toàn, nên chỉ có thể xin lỗi hai người mà thôi. Quay sang nhìn Tiêu Chiến, sư phụ Di Hoà nói hắn cứ yên tâm, cho dù yêu quái có muốn làm hại Y thì đã có bảo vật của Hoa Lạc hộ thể cho Y.

"Lão già đó đang lừa gạt ngươi đó, nếu ngươi giết ta thì tên nhóc kia cũng sẽ phải chết. Ngươi không biết tên nhóc đó đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì đâu, đúng là một tên không sợ chết"

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Cùng Kỳ, sau đó lại quay sang nhìn sư phụ của hắn giống như muốn người cho hắn một lời chắc chắn.

"Tiêu Chiến, lời của sư phụ không lẽ con không tin sao? Con quên Cùng Kỳ giảo hoạt như thế nào rồi sao?"

"Đồ nhi không có ý đó, nhưng mà..."

"Tiêu Chiến, giờ là thời khắc quan trọng, Thượng Thần Di Hoà có đọc tâm thuật, có lẽ Bác Nhi đã truyền đạt lại suy nghĩ của đệ ấy cho Thượng Thần, trước hết chúng ta hãy cứ làm theo lời của ngài ấy"

Hải Khoan cũng lên tiếng khuyên nhủ Tiêu Chiến, hắn biết anh ta có tình cảm với Nhất Bác nên chắc chắn sẽ không mang an nguy của Y ra để mạo hiểm, Tiêu Chiến miễn cưỡng nghe theo.

Quay sang ra hiệu với Trác Thành, hai người bước tới trước mặt của Cùng Kỳ, Trác Thành vận nội lực đánh một chưởng về phía nó, chưởng pháp của anh ta đã hoá băng Cùng Kỳ trong nháy mắt. Tiêu Chiến xuất ra kiếm băng, xác định rõ vị trí mà Nhất Bác đã chỉ điểm, hắn dồn linh lực vào bên trong thanh kiếm rồi từ phía sau lưng của Cùng Kỳ đâm tới.

Một tiếng rít chói tai khiến nhóm người khó chịu phải mang tay bịt tai lại, Cùng Kỳ ngửa cổ lên trời, từ trong miệng của nó có một luồng ma khí lớn bốc lên

"Ta hận các ngươi.... Hận các ngươi"

Sau lời nói cuối cùng, linh hồn của Ba xà tan thành khói bụi hoà vào không khí biến mất, chiếc áo choàng của Vương Khang rơi xuống đất, Ngọc Phiến dùng nội lực thu nó lại cầm ở trên tay.

Nhóm người Vương Khang vui mừng khi thấy tu vi của Cùng Kỳ đã bị giảm đi phân nửa, giờ bọn họ cảm thấy việc thu phục nó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Băng thạch bao bọc xung quanh Cùng Kỳ tan biến, sư phụ Minh Triết khuyên nó buông tay chịu trói nhưng nó lại cười lớn

"Các ngươi có giỏi thì giết ta đi, mau giết ta đi"

Nghe lời thách thức của Cùng Kỳ, mấy vị Thượng Thần cảm thấy tức giận, bọn họ nói sư phụ Minh Triết không cần phải nhiều lời mà hãy thẳng tay trừng trị.

"Không được, Bác Nhi của ta còn đang ở trong cơ thể của nó, mọi người đừng manh động"

Nghe Ngọc Phiến nói, Cùng Kỳ lại càng cười lớn hơn, nó không ngừng lớn tiếng thách thức nhóm người tu tiên đến giết chết mình. Chỉ có duy nhất một mình sư phụ Di Hoà là rơi vào mảnh trầm tư, im lặng, điều này khiến cho Tiêu Chiến bất an

"Sư phụ, người hãy dùng thuật đọc tâm giao tiếp với Nhất Bác đi, biết đâu đệ ấy đã tìm ra cách giải quyết việc này"

Không thấy sư phụ Di Hoà đáp lời Tiêu Chiến, Ngọc Phiến cũng tỏ ra lo lắng tiến tới gần ông ấy, "Di Hoà, Bác Nhi của ta đã nói gì với huynh phải không? Thằng bé đã tìm ra cách để thu phục Cùng Kỳ rồi phải không?"

"Hahaha, muốn giết ta sao? Nào, mau tới đây, các ngươi mau tới đây giết chết ta đi. Nếu các ngươi giết ta thì tên nhóc đó cũng sẽ chết, phải không Thượng Thần?"

Ngọc Phiến mang đôi mắt đỏ hoe giận dữ nhìn Cùng Kỳ, bà gằn giọng nói nó mau câm miệng lại. Ngọc Phiến tiếp tục quay sang đối diện với sư phụ Di Hoà, giọng nói của bà trở nên run rẩy

"Di Hoà, huynh mau nói cho ta biết những lời tên yêu quái kia vừa nói không phải là sự thật, hắn đang nói dối phải không? Huynh mau nói đi, nói đi..."

Vương Khang đi tới trấn an Ngọc Phiến, thấy sư phụ Di Hoà không nói mà cúi mặt tránh đi câu hỏi của bà là ông đã tự có cho mình câu trả lời rồi. Ngay từ đầu số mệnh của Nhất Bác đã được định sẵn, cho dù bọn họ có tìm đủ mọi cách để thay đổi cũng vô dụng.

Bất ngờ Ngọc Phiến quay sang nắm lấy cánh tay của Vương Khang, bà năn nỉ ông hãy thả Cùng Kỳ ra, bà không thể để Nhất Bác chết được, bà không thể trơ mắt đứng nhìn đứa con nhỏ tội nghiệp của bà bị chết dưới tay của chính cha mẹ mình được, càng không thể giương mắt nhìn người khác giết chết con của bà ngay trước mặt bà, không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com