Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thương

Kể theo lời và suy nghĩ Thái Hanh.

****

"Quốc ơi, nay có mấy bài toán khó, hồi qua nhà tiếp anh nghen?"

Tôi chưng hửng đứng trước nhà Chính Quốc kêu la í ới, dáng vẻ hấp tấp sợ hãi mà cứ nhịp nhịp chân đợi nó trả lời. Ngược lại với sự hối hả đó, Chính Quốc đang chong đèn học bài cũng phải thở dài, nó ngó ra gật gật đầu dù không rõ người vừa kêu mình đang ở đâu. Nói xong thì tôi chạy lẹ về nhà. Tính tôi hồi nhỏ nhát lắm, cứ bị người này người kia nói là 'nhát cáy' bởi cái tật sợ đủ thứ trên đời của mình. Cảm giác lan man không tiêu cự và sâu hun hút trong đêm luôn đem lại những cơn nổi da gà kì cục, ấy vậy mà Chính Quốc còn không thèm trả lời, hại tôi sợ muốn chết!

Qua năm lớp chín thì ba má bắt đầu đi Sài Gòn làm xa, tôi còn mắc chuyện học nên một mình tự lo ở nhà. Tiền ăn uống hay tiền điện nước thì mỗi tháng gửi về một lần. Con trai cưng của hai người cũng được đem giao lại cho đứa nhóc hàng xóm, Chính Quốc, nó là tri kỉ ca-rê của tôi. Kể ra cũng là câu chuyện dài, dài nhất là thời gian hai đứa bên nhau, tri kỉ ca-rê ở đây chính là vào thời hai đứa chơi với nhau lúc tám chín tuổi, hồi ấy ở quê mấy đứa con nít hay để đầu ca rê và đầu trọc, ba vá. Tôi cũng vậy, nhớ đâu trưa hè má dẫn ra tiệm cắt tóc của chú Thanh đầu ngõ, cắt cho cái đầu không thể nào xịn hơn được nữa, thành ra cứ khoai khoái mà ngước mặt lên trời chễm chệ đi khắp xóm khoe cái đầu đẹp. Còn Chính Quốc thì tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ là do đầu nó tròn, như quả dừa, nên mẹ nó không cho cạo trọc, vì xém chừng giữa đêm ra đường lơ mơ thấy cái đầu trắng bong bóc đi lơ lửng thì người ta sẽ ngất vì nghĩ đó là trái dừa biết bay mất. Cứ thế hết mấy tháng hè, tôi và Chính Quốc đem hai cái đầu đẹp đi ngao ngao trong làng mà khoe mẻ.

Nhưng mà Chính Quốc bây giờ lớn rồi, mặt mũi đẹp trai xán lạn, mắt thì sắc sảo to tròn không khác gì hồi nhỏ; tính tình nó cũng trầm lặng không ít, không buồn vui đùa cãi cọ ỏm tỏi với tôi về mấy chuyện trên trời dưới đất nữa. Bất quá thì lâu lâu sẽ kí đầu tôi vài ba cái bảo "Anh dốt quá!" rồi thôi.

Quốc rất dịu dàng và dễ mến; chắc do chơi với nhau từ nhỏ nên nó nhường nhịn tôi dữ lắm, nhưng thử đo sức với nó một lần, thật khiến tôi tởn nó tới già! Quốc là con trâu nước khoẻ nhất làng này, nó vật tôi ra dễ như quăng bịch nước hay bao gạo vậy, nhẹ hều hệu, nhiều khi bị nó đánh tôi ức lắm. Bởi vì Chính Quốc thân với tôi đến thế, biết tôi yếu xìu mà cứ đè đánh để ra oai, mỗi lần như thế tôi thường sẽ khóc và giận nó hai ba bữa. Chính Quốc thì xấc bấc xang bang đem cho mấy cái kẹo ở Sài Gòn mà cô nó gửi về, không thì nhận làm hết bài toán để chuộc lỗi, cứ thế mà nó bị nước mắt của tôi khuất phục và ngoan ngoãn không dám đánh nữa.

Tôi về nhà, biết tỏng nó không qua liền, thành ra có hơi chán nên đã leo lên đi-văng nằm, mắt nhìn cánh quạt quay quay trên trần, nhìn nó vừa cuốn và vừa khiến tôi không cảm thấy buồn ngủ. Nên cứ lom lom như thế đến tận khi có cảm giác lành lạnh vờn qua vờn lại ngay mắt cá chân, cái lạnh chậm chạp bắt lấy chân tôi...

"Quốc!"

Tôi giật mình hét toáng lên khi cảm nhận bàn tay lạnh như băng của Chính Quốc sờ nhẹ chân mình, lật đật ngồi dậy nhìn nó đang nhoẻn miệng cười mà không ngừng tức giận. "Biết anh sợ ma lắm không hả? Chơi ba cái trò gì kì cục vậy!"

Quốc không để ý lời tôi mắng mà bật cười càng dữ, khẽ xoa má tôi rồi nói. "Nhát như anh mà dám đi xuống dưới kiếm em sao? Trời đất ơi..."

Bởi vậy, đường làng bây giờ không được xây sửa nên đèn đóm đều không có, ngoài huyện xem ra còn đỡ hơn xíu, tôi mò xuống tới được nhà nó tất là nhờ đèn của mấy cô chú còn thức từ nhà rọi ra. Khẽ thở dài thườn thượt, gật gù bảo. "Sợ ma thì anh vẫn sợ, nhưng bà cô toán khó tánh đó càng làm anh sợ hơn."

Tính tôi giống mẹ, có gì nói đó, đôi khi độc miệng quá bị người ta "nhắc nhở" mấy lần. Nhưng thật ra tôi hiền khô, có chút mít ướt nữa nên Chính Quốc ra oai từ nhỏ tất là bảo vệ, mỗi lần tôi lỡ vạ miệng thì nó sẽ đi ra kéo tôi đi chứ không để tôi bị thiệt thòi. Dù chính nó cũng không biết sự bảo vệ kì lạ đó của mình từ đẩu từ đâu ra, chỉ là Chính Quốc không muốn thấy ai ăn hiếp tôi ngoài nó cả. Có lẽ thế!

Chính Quốc gật đầu, nó cầm lấy tay tôi mà mân mê, những đốt tay gầy guộc được bàn tay lành lạnh của nó xoa nhẹ lên hệt như vuốt ve đám bông điên điển bên sông. Chợt Quốc lớn tiếng: "Anh làm cái chi mà tay vừa khô lại còn trầy xước tùm lum thế này?"

"Mấy bữa trước thấy nhà ông Tư xóm trên có mấy trái xoài sống, anh thèm quá mới đút tay qua hàng rào ăn cắp, ai dè bị con chó nhà ổng sủa ong trời. Gấp quá kéo tay về, quẹt mấy cọng dây chì mới chảy máu."

Chính Quốc từng nói: Con sẽ nuôi ảnh.
Nó đã nói với ba má tôi khi chỉ mới lớp bảy. Vì hai nhà là hàng xóm, cả hai chơi với nhau từ nhỏ nên ba má tôi tin nó lắm, hoàn toàn giao con trai cho thằng nhóc kém hai tuổi kia. Thành ra Chính Quốc lo lắm, mấy chuyện vặt vãnh trầy xước cỏn con cũng bị nó xé ra to. Lần này có vẻ trầy xước dữ quá, mặt Chính Quốc nhăn nhó sờ nhẹ lên mấy đường trầy đã khô đó của tôi mà bảo. "Mốt có gì thì sang nhà kiếm em, đau thúi ruột gan!"

"Em làm ghê thiệt! Mấy cái này đối với đàn ông con trai có là gì đâu!"

Về sau này khi đã ngỏ lời yêu, tôi mới biết rằng Chính Quốc thích đôi tay mình nhất. Vừa mềm lại nóng âm ấm như mấy cái bánh bao hấp thịt, hèn gì lúc nào rảnh Quốc cứ cầm tay tôi mà hôn mà miết mãi.

Tôi ái ngại mỉm cười rút tay ra nhưng nó lại nắm chặt cứng, chừng như xót xa lắm nên cứ sờ lên nó suốt.

"Tối rồi, giải giúp anh mấy bài toán rồi về ngủ đi. Hồi má em đóng cửa thì ngủ ngoài đường luôn đó hen."

Kể ra cũng lạ, Chính Quốc nhỏ hơn tôi hai tuổi, tức là bây giờ nó chỉ mới học lớp mười mà đã rành rọt tận toán lớp mười hai. Nhưng thật ra không lạ lắm, ba nó là ông An, là giáo sư đại học trên Cần Thơ, về chơi được bao nhiêu ngày liền đem hết vốn kiến thức hóc búa dạy cho nó. Để giờ đây Quốc đem thứ đó nhả lại vào đầu tôi...

"Tối nay em ngủ với anh, má em cho rồi."

Chính Quốc ung dung nói, nó buông tay tôi ra mà đứng lên đi lại bàn học tự nhiên lấy cuốn sách toán và tập bài làm, rồi trở lại.

"Đừng có ỷ tui qua làm rồi mấy người nằm vẩn vơ ra đó. Lại đây, em chỉ cho." Nó vờ vịt nghiêm túc nói, mắt lia từng trang giấy trắng tinh với đám chữ như gà mổ của tôi mà mặt nhăn như đít khỉ.

Tôi bĩu môi chán nản, vốn định nói là "Em chỉ bao nhiêu lần cũng vậy, đổ sông đổ bể cả thôi." Nhưng cuối cùng nuốt nghẹn lại vì thấy bản mặt nghiêm túc của nó, tôi chỉ thở dài khẽ khàng bảo. "Mẹ anh nói, nhìn em như mấy ông thầy. Giờ anh thấy đúng thiệt, người gì đâu khó tánh ghê nơi!"

"Ừ, có tố chất làm thầy dạy người yêu dốt toán."

"???"

Chính Quốc nó nói nhiều câu lạ lẫm hết sức! Tôi mệt mỏi dựa đầu vào vai nó nài nỉ mong nó tha mình, ai ngờ Chính Quốc ngược lại không nói gì mà chăm chú giảng. Giảng đến khi tôi ngủ quên mất, mi mắt nặng trĩu nhắm lại, đầu gác lên bả vai nó ngủ ngon lành.

Chính Quốc đang giảng say sưa, rồi đột nhiên nó im bặt, thở dài ngao ngán. "Hanh, có học không vậy?"

Nó đánh vào vai tôi cái nhẹ xìu, bây giờ cũng đã hơn chín giờ kém, đã qua giới hạn thức đêm của tôi rồi nên thành ra im ru, dựa má vào bắp tay nó mà ngủ. Rồi chợt, Chính Quốc bế xốc tôi lên ở tư thế nằm sấp, tôi giật mình quýnh quáng đòi xuống, liền bị Chính Quốc khừ một cái, nó gắt: "Nằm yên coi! Có tin em quăng anh xuống đất luôn không hả?" Tiếng nó gầm gừ như con hổ đói, khiến tôi sợ hãi im lặng mà âm thầm đỏ mặt gượng gạo.

Đàn ông đàn ang bấy giờ đã mười tám tuổi rồi, qua tuổi bẻ gãy sừng trâu ấy vậy mà để một nhóc con bế như bế bao cát muốn quăng đi đâu thì quăng. Tôi vừa cảm thấy tủi nhục lại vừa ngại vì nghe tiếng tim đang đập vang trong lồng ngực của Chính Quốc bên tai.

Chính Quốc bế tôi lên để sắp xếp lại mềm gối, nó nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế đẩu cao nghều bên cạnh đó, còn xoa xoa má dịu giọng nói. "Sau này buồn ngủ thì nói, cứ ngủ gục thế này thì không tốt đâu."

Chả cái thằng, ở quê ở làng mà làm như ở thành phố đô thị, toàn nói mấy tiếng lạ lẫm, cứ tỏ ra hiểu biết. Nhưng không hiểu sao, tôi thích lắm, ngoan ngoãn mỉm cười gật đầu nghe theo nó.

Chính Quốc trải tấm nệm ra, còn ân cần vuốt các nếp trên gối để nó không nhăn. Loay hoay hồi lâu mới đi lại kéo tôi lên đi-văng ngủ, nó nhét tôi vào bên trong còn mình thì nằm ở ngoài, vẫn y như cũ mà nắm lấy tay rồi vẽ cái gì đó lên, hỏi. "Khoá cửa cẩn thận chưa đó?"

"Rồi, anh sống hơn em hai năm hén! Đừng có mà ăn nói láu cá."

Tôi chúi đầu vào cánh tay đầy cơ của nó, âm thầm khen lấy khen để bạn nhỏ mà mình chăm trong mấy năm trời dù thật ra chả chăm gì, còn ngược lại nữa là đằng khác. Cánh tay thì đầy cơ, cứng ngắc.

"Thế em láu cá, anh định bặc tay đôi em à?"

Chính Quốc buông lời ghẹo, tôi đang mỉm cười tự hào khen cũng bị nó đá thẳng từ chín tầng mây xuống. Bàng hoàng ngước lên nhìn gương mặt điển trai thư sinh của Chính Quốc hồi lâu, rồi tự nhiên tôi muốn giận, mím môi không thèm trả lời mà quay lưng ngược lại với nó.

Chính Quốc vừa dứt câu thì thấy tôi tỏ vẻ giận dỗi, nó gấp gáp liền ôm lấy vai tôi giật sát vào người mình khiến tôi càng thêm khó chịu. Chính Quốc ngần ngừ:

"Em xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa hén!"

Tôi không quan tâm, mặc xác nó vịn lưng mình âm thầm chuộc lỗi. Tôi quyết nằm ngược lại cho nó chừa, nhưng quay vào tường thì chán quá, chẳng thể nghĩ suy được gì, nên thành ra tôi yếu lòng đánh liều quay lại, trùng hợp Quốc cũng đang ôm lưng mình nên vừa quay lại liền đập thẳng mặt vào gần cổ nó, trán thì chạm hẵng lên cằm.

Chính Quốc nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng hình như nó phát triển hơn tôi hai năm thì phải. Người Quốc lớn hôi hổi, cao hơn tôi có hai ba xăng ti mà khi đứng cạnh như hơn chục xăng vậy, người thì lớn mà tính cũng lớn nốt. Như ông già bảy mươi suốt ngày lải nhải về mấy chuyện vặt vẻo, đủ thứ trên trời dưới đất.

Chính Quốc không giật mình bằng tôi, vừa hay thấy tôi quay lại liền thuận tay ôm lấy mà bảo. "Hanh, anh chịu quay lại rồi!"

Tiếng nó trầm mỏng vang lên, tựa như mật ngọt ngót vào tai, chỉ có thế mà không hiểu tại sao tôi lại ngại đến nóng ran mặt. Áp vào ngực nó thoải mái bảo: "Mười năm rồi, hai mình chơi với nhau mười năm rồi. Lẹ ghê."

Chính Quốc gật gật, đầu nó cúi xuống, hít lấy hít để tóc tôi. Nó khen: "Anh mần chi cái đầu mà thơm dữ vậy, có mùi bưởi nè."

Tôi không nói gì, dầu gội mùi bưởi thật ra là tôi dùng của má, nhà tiết kiệm tiền lắm. Tắm rửa đều dùng có hai loại, một tắm một gội, nhưng vì má có tiếng nói nhất nhà nên bà mua mùi bưởi thì tôi với ba phải dùng mùi bưởi, cãi lại má đánh chết!

Chính Quốc thấy tôi thiu thiu ngủ cũng im lặng nhắm mắt, âm trầm đưa tay ra sau lưng, vén áo thun mỏng mát rượi của tôi lên mà vuốt vuốt gãi gãi hòng dỗ mau đi vào giấc ngủ. Cuối cùng tôi lại cảm thấy có gì nó nhột nhột ở trán, trước khi ngủ sâu còn nghe nó cất tiếng bảo. "Hanh, ngủ ngon."

Rồi hai đứa rơi vào giấc mộng.

Thật ra đây chỉ là một ngày bình thường trong những ngày bình thường của cả hai; sáng đi học, trưa về nhà nấu cơm phụ ba má, chiều đến lại ra đường đi bộ ngắm mấy bậu lan và điên điển nhà hàng xóm, lâu lâu lại chui vào nhà ông Tư hái xoài với ổi, tối thì ngủ cùng không thì chơi với nhau đến tận khuya. Bình thường thật, nhưng với tôi và nó, những ngày tháng ấy luôn là những ngày yên bình nhất. Bên cái làng nhỏ sâu thăm thẳm trong lòng thành thị này, và cả những tiếng gà gáy chim hót vào ban sáng nữa.

Nhưng, nếu cuộc đời tôi cứ thầm lặng, an yên bên Chính Quốc và ba má thì cũng không có gì để nói. Một chuyện thay đổi mối quan hệ của hai đứa đến với tôi và Chính Quốc khi sắp rời xa trường cấp ba ở làng, tức là sắp thi qua đại học thành phố.

___

Chiếc fic con con này được viết vào năm ngoái trong lần về quê, văn sẽ có chút lủng củng và mạch truyện rất nhanh nên có gì mấy cậu xí xóa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com