Chương 119: Hiểm Lộ Tương Kế, Y Quan Trợ Giúp
Ánh mắt dò xét và câu hỏi đầy ẩn ý của Triệu Vĩnh Thăng khiến Diệp Hạ Thanh cảm thấy như vừa tìm thấy một tia sáng le lói giữa cơn tuyệt vọng. Nàng biết, những cái tên "Thất Khiếu Linh Lung Thảo" hay "Tử Vân Mộng Hoa Hương" mà nàng bịa ra, cùng với những công dụng "khai tâm giải uất, trợ giúp giao tiếp" mà nàng cố tình gán cho chúng, chắc chắn không qua được sự tinh tường của một Phó Đề Lĩnh Nội Y Viện. Nhưng đó là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra để gián tiếp cầu cứu, để cho anh thấy được sự nguy hiểm và phi lý trong yêu cầu của Hoàng hậu Diệu Nghi.
Vĩnh Thăng nhìn sâu vào đôi mắt đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ hoang mang của Hạ Thanh. Anh hoàn toàn hiểu được tình thế khó xử của nàng. Hoàng hậu quyền uy, mệnh lệnh không thể chống lại, nhưng y đức và lương tâm lại không cho phép làm điều sai trái. "Diệp Nữ Tú Tài," Vĩnh Thăng cất tiếng, giọng anh vẫn đều đều nhưng không còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước, "Những cái tên dược liệu ngươi vừa nhắc tới, 'Thất Khiếu Linh Lung Thảo' hay 'Tử Vân Mộng Hoa Hương', quả thực rất xa lạ và có phần kỳ dị. Nội Y Viện từ trước đến nay chưa từng ghi nhận bất kỳ loại dược liệu nào có tên gọi và công hiệu 'khai tâm giải uất, trợ giúp giao tiếp' một cách trực tiếp và mạnh mẽ như vậy mà lại có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người dùng. Những thứ có khả năng tác động mạnh đến tâm thần, làm thay đổi suy nghĩ hay cảm xúc của con người một cách đột ngột, thường là kịch độc hoặc những hương liệu bị nghiêm cấm sử dụng."
Lời nói của anh như một sự khẳng định ngầm cho những lo sợ của Hạ Thanh, đồng thời cũng gián tiếp bác bỏ sự tồn tại hoặc tính hợp pháp của những "thần dược" mà Hoàng hậu có thể đang ám chỉ. "Hoàng hậu nương nương mong muốn một buổi thưởng trà mang lại không khí hòa hợp, khiến các vị phu nhân cảm thấy tinh thần thư thái, cởi mở hơn để dễ dàng bàn luận quốc sự," Vĩnh Thăng nói tiếp, khéo léo diễn giải lại yêu cầu của Hoàng hậu theo một hướng tích cực hơn. "Có lẽ, ngươi nên tập trung vào những loại hương liệu tự nhiên, thanh khiết đã được biết đến với công dụng an thần nhẹ nhàng, kết hợp với nghệ thuật trình bày tinh tế và ý nghĩa tốt đẹp của từng món ăn. Ví dụ, một số loại trà hoa như hoa cúc, hoa quế, tâm sen, long nhãn... nếu được bào chế một cách khéo léo, gia giảm liều lượng phù hợp, cũng có thể giúp người dùng cảm thấy dễ chịu, thư thái, từ đó tâm tình cũng trở nên vui vẻ, cởi mở hơn một cách tự nhiên."
Anh nhìn nàng, ánh mắt có một sự tin tưởng: "Ta tin vào tài năng và sự am hiểu y thực của ngươi. Ngươi hoàn toàn có thể tạo ra những món điểm tâm và trà vừa mỹ vị, vừa có lợi cho sức khỏe, lại vừa đáp ứng được mong muốn về một không khí 'thuận lợi' của Hoàng hậu mà không cần dùng đến những thứ không rõ ràng hoặc nguy hiểm."
Rồi, như chợt nhớ ra điều gì, Vĩnh Thăng nói thêm, đây mới chính là "diệu kế" mà anh muốn gợi ý cho nàng: "Để đảm bảo mọi thứ được chu toàn và cũng để ngươi có thể yên tâm thực hiện, hãy cứ lên một thực đơn chi tiết gồm những nguyên liệu quen thuộc, an toàn, có công dụng dưỡng sinh rõ ràng mà ngươi dự định sẽ dùng. Sau đó, hãy chính thức trình thực đơn đó qua Nội Y Viện để chúng ta cùng xem xét và 'phê duyệt' về mặt y lý cũng như tính an toàn. Như vậy, khi dâng lên Hoàng hậu, ngươi có thể nói rằng đây là những món đã được Nội Y Viện thẩm định kỹ lưỡng, đảm bảo tuyệt đối an toàn và mang lại lợi ích sức khỏe, hoàn toàn phù hợp với mong muốn 'an khang' của người dành cho các vị khách quý. Với một lý do chính đáng như vậy, ta tin Hoàng hậu sẽ không thể làm khó ngươi thêm về việc phải sử dụng những 'gia vị đặc biệt' nào khác."
Lời nói của Triệu Vĩnh Thăng như mở ra một con đường sáng cho Hạ Thanh. Đúng vậy! Nếu thực đơn của nàng được chính Nội Y Viện phê duyệt, thì đó sẽ là một lá chắn vô cùng vững chắc, một lý do không thể chối cãi để nàng từ chối những yêu cầu sử dụng các chất không rõ ràng hoặc có khả năng gây hại. Hoàng hậu dù có quyền uy đến đâu cũng không thể công khai yêu cầu Thượng Thiện Phòng và Nội Y Viện làm trái với những nguyên tắc y dược cơ bản để phục vụ cho mục đích riêng của mình.
"Nô tỳ... nô tỳ đội ơn Đề Lĩnh đã chỉ dạy!" Hạ Thanh cảm thấy một sự biết ơn vô hạn dâng lên trong lòng. Sự giúp đỡ của anh lần này không chỉ là một lời khuyên, mà là cả một chiến lược, một cách để nàng có thể giữ vững y đức mà vẫn hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn.
"Không cần đa lễ," Vĩnh Thăng đáp, giọng vẫn giữ vẻ bình thản. "Đây cũng là trách nhiệm của Nội Y Viện trong việc đảm bảo sức khỏe cho hoàng gia và các mệnh phụ. Hãy mau chóng chuẩn bị thực đơn đi. Thời gian không còn nhiều."
Ngay lập tức, Hạ Thanh cảm thấy tinh thần mình phấn chấn trở lại. Nàng biết mình phải làm gì. Nàng sẽ dồn hết tâm sức để tạo ra một thực đơn trà và điểm tâm thực sự tinh tế, mỹ vị, lại ẩn chứa những công dụng dưỡng sinh ôn hòa, dựa trên những kiến thức từ "Bách Vị Y Thực Lục" và sự hiểu biết của mình về "Tam Hoa Tịnh Tâm". Nàng sẽ không dùng chúng để "điều khiển" ai cả, mà chỉ để mang lại sự thư thái, an lạc chân chính.
Nàng cẩn thận lựa chọn từng nguyên liệu, tính toán từng liều lượng, phác thảo từng cách trình bày. Món "Bạch Hạc Thanh Tâm Trà" sẽ được giữ lại, nhưng có lẽ sẽ gia giảm một chút tinh chất Bạch Hạc Linh Vũ để đảm bảo tính ôn hòa tuyệt đối. Điểm tâm sẽ là những chiếc bánh nhỏ xinh xắn, sử dụng hương hoa tự nhiên như hoa sen, hoa cúc, hoa quế, kết hợp với các loại hạt bổ dưỡng như hạt sen, long nhãn, quả óc chó. Mỗi món ăn đều sẽ có một cái tên mỹ miều, một ý nghĩa tốt đẹp, tập trung vào việc "dưỡng tâm, an thần, ích trí".
Sau một ngày một đêm miệt mài, bản thực đơn chi tiết cùng với những giải thích cặn kẽ về công dụng của từng món đã được Hạ Thanh hoàn thành. Nàng tự mình mang đến Nội Y Viện trình lên Triệu Vĩnh Thăng.
Khi Vĩnh Thăng xem qua thực đơn, anh không khỏi gật đầu hài lòng trước sự chu đáo và kiến thức sâu rộng của Hạ Thanh. Mọi thứ đều rất hợp lý, an toàn và tinh tế. Anh nhanh chóng cho người thẩm định lại một lần nữa rồi chính thức đóng dấu phê duyệt của Nội Y Viện.
Cầm trên tay bản thực đơn đã được phê duyệt, Hạ Thanh cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Nàng biết, đây sẽ là vũ khí của nàng để đối mặt với Hoàng hậu.
Đúng như dự đoán, vài giờ sau, Diệu Hoa ma ma lại xuất hiện ở Bếp Nội Phục, không phải để hỏi về "gia vị đặc biệt" nữa, mà là để hỏi về tiến độ chuẩn bị thực đơn. "Hoàng hậu nương nương nghe nói Triệu Đề Lĩnh gần đây rất quan tâm đến việc bào chế dược thiện của ngươi cho buổi thưởng trà ngày mai," Diệu Hoa ma ma nói, ánh mắt có chút dò xét. "Người có 'nhã ý' mời cả Triệu Đề Lĩnh cùng tham dự và 'thẩm định' buổi thưởng trà với các vị phu nhân, để xem sự kết hợp giữa y lý của Nội Y Viện và tài nghệ của Thượng Thiện Phòng sẽ mang lại hiệu quả ra sao."
Lời nói của Diệu Hoa ma ma khiến Hạ Thanh không khỏi sững sờ. Hoàng hậu Diệu Nghi lại có thêm một nước cờ mới! Mời cả Triệu Vĩnh Thăng tham dự? Mục đích của người là gì? Là muốn thử thách cả hai người họ, hay muốn dùng Vĩnh Thăng như một người "bảo chứng" cho sự "hiệu quả" của những món ăn mà người mong đợi? Tình thế lại một lần nữa trở nên phức tạp và khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com