Tế thủy trường lưu: dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói tình yêu nảy nở dần theo năm tháng, từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm. Tập truyện ngắn về yêu, thương, níu giữ, thờ ơ, đánh mất, ân hận và trân trọng.Cảnh báo tình tiết namxnam, truyện đa phần là ngược nhẹ nhàng, không có bạo lực, không tiêu cực đến vô vị.…
Lee Ra Y/n: Nhan sắc ưa nhìn. Năng lực bình thường có chí tiến thủ. Gia đình có 4 người ba mẹ và 1 em gái, không giàu vừa đủ :>>Kim Namjoon: ??Kim Seok Jin:??Kim Taehuyng:??Jung Hoseok:??Joen Jungkook:??Park Jimin:??Min Yoongi:??Hãy cùng tìm hiểu xem dàn nam9 của chúng ta nàooooo…
" Mang em đến đại dương để làn nước mát xoa dịu em, như cách mà anh xoa dịu và nâng niu em, luffy "⚠: OOC, yếu tố trưởng thành, thay đổi cách xưng hô theo độ tuổi, gồm các phần nhỏ liên quan đến nhau, khuyến khích đọc không bỏ, hy hy…
Những cơn mưa cứ đến rồi đi, duyên phận sẽ níu lại những giọt ký ức.Là kết thúc...Hay là một sự khởi đầu mới?* Đôi lời của tác giả: Đây là tác phẩm đầu tiên của mình, văn phong còn non nớt, nhưng mình hy vọng mọi người đọc vui vẻ, và cảm ơn mọi người đã ghé vào đây ủng hộ, đã để lại hữu duyên là "độc giả" cho mình :33…
Câu truyện : "Người con gái mà anh từng lãng quên". Còn có một tên gọi khác ngắn gọn hơn là " Cô gái của sự lãng quên "Lãng quên người mà bản thân yêu thương sâu đậm suốt 8 năm gắn bó. Cách để anh nhớ ra em là ai thì thật sự khó khăn. Tại sao em phải cố gắng như vậy? Cũng chỉ đơn giản là em không buông tay được. Em nên níu giữ hay quên đi?…
bạn đã đọc những câu chuyện ngôn tình!!! Thật phiêu lãng và rung động....Nhưng còn ngôn tình bi kịch thì sao...?....Nó thật ngọt ngào.! Có chút tinh túy,..và rung động.! Khi ngọn lửa len lỏi nhỏ nhoi ấy chỉ còn níu giữ trong tym của một người đứng bên kia của vực thẳm......❤…
Một khi đã đi cùng đường thì chẳng ai muốn chia xa Nhưng một khi đã từ bỏ thì chẳng thể níu lại được.Cũng chẳng ai muốn vậy!! Nhưng tình đã bay thì chẳng thể với lại được.Nhưng rồi sẽ có một ngày... ta tìm được một người đi cùng con đường đến hết đời.…
đây là môt cuốn tiểu thuyết nhỏ, tôi viết về hoàng hậu, một mẫu nghi thiên hạ sinh ra đã là phụng hoàng định mệnh nhưng đến tình yêu nhỏ bé cũng chẳng thể níu giữ. Thiên hạ nghĩ nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần gian nhưng đâu ai biết nỗi lòng của hoàng hậu. Hoàng hậu đã làm cách nào để tìm được định mệnh của đời mình?…
Im lặng mãi,rồi dần dần và chắc chắn sẽ quên nhau...Khi ấy chẳng ai phải nhọc nhằn níu giữ mối quan hệ bạn ko bạn,tình không tình,đẩy đưa nhau đau khổ.Buông xuôi nhưng chút it vẫn nắm giữ , Dù chẳng biết tại sao....-Thử đặt m vào vị trí "ngta" đi anh ! Để biết bây giờ "ngta" đang như thế nào ???-Thử khóc vì "ngta" 1 lần đi anh ! Để biết nước mắt mặn,đắng ra sao !!!…
Thể loại: Tình trai, nhẹ nhàng, ngọt ngàoCặp đôi chính: Phương Định x Anh HàoTình trạng: On-goingTốc độ ra truyện: 1 tuần/chương nếu mình bị cu đơnNội Dung: Ngắn gọn và nhẹ nhàng về quá trình Định níu giữ một con tim nho nhỏ, truyện dài không quá 15 chương, thực sự rất mong mọi người đón nhận "em bé" này.…
Xin chào nhé là Oikawa_Zun acc kia để đọc còn acc này để viết.Dù là AllTakemichi nhưng sẽ không có MiTake nhé, bởi vì tớ anti Mikey ạ =))) Truyện không liên qua đến cốt truyện chính, nhân vật thuộc về Ken Wakui nhưng số phận của học thuộc về tớ.…
-v-) Prussia x Austria Hetalia...Thể loại: boy x boy:3 mại zô để ủng hộ tôi nhen mọi người, nếu ai không thích cặp này thì xin nhấn back...vì tôi không muốn có drama trong đây đâu... Bìa truyện có nguồn từ Google ;3…
Cô và anh kết hôn 3 năm, anh không hề có tình cảm với cô... Nhưng khi cô quyết định bỏ cuộc thì anh lại níu kéo.Trích"Hyeon em không thể mở lòng cho tôi một cơ hội được sao?""Bà xã, em không thương anh nữa sao?"Truyện đầu tay của tui, có sai sót gì mong mọi góp ý chỉ bảo. Loveee 🫶🏻…
Tình là gì, một chén mạnh bà cũng tan vào hư khôngĐau là gì, một cảm giác nơi sâu trái tim vẫn không rỉ máuHận là gì, một hoa bỉ ngạn máu vẫn cố chấp níu giữNhưng đời người chỉ mấy phút chốc như giấc mộng ta chẳng quan tâm chỉ cần nguyện ý ở bên chàng yêu chàng là chấp niệm của taVạn kiếp - vạn kiếp đều như thế…
Truyện được viết tùy hứng, chủ đề ngẫu nhiên, không có tam quan.Ngôn từ thô tụcTình trạng: On-goingSẽ không có miêu tả về giới tính, tên hay tuổi của các nhân vật một cách cụ thể, mọi người tự cảm nhận.Tùy từng chương sẽ là các góc nhìn và các chủ đề khác nhauKhông có lịch ra truyện cố địnhCmt với ngôn từ gây thù ghét t sẽ xóa truyện…
Ngược .....Ngược nữa .....Ngược mãi....Năm ấy cha cô bị nghi giết người , cuối cùng cảnh sát chứng minh ông vô tội , thả tự do .Anh bằng cách nào đó chìm trong chấp niệm cha cô chính là hung thủ hại cha anh , khiến mẹ anh đau đớn mà tự vẫn , gia đình li tán ...Anh cố chấp trả thù gia đình cô , kết hôn cùng cô để dày vò cô , cũng là dày vò chính mình Cuối cùng là ai buông tayLà ai níu giữ Là ai đợi chờ…
Lời bộc bạch của một người con gái:Ba tôi có một báu vật. Không, thực ra nó đơn giản chỉ là một cuốn sổ đựng trong chiếc hộp đen. Tôi gọi như vậy vì sau bao lần chuyển nhà, hàng chục năm bôn ba đó đây, ngay thời khắc khốn cùng nhất ba cũng chưa từng để mất nó. Tôi cố gặng hỏi thì ba tôi liền lảng đi. Cách ông nâng niu trân trọng nó càng khơi dậy tính hiếu kì, tò mò của tôi. Năm mười tuổi, dù không được phép, tôi vẫn lén mở cuốn sổ ra xem. Tôi vô cùng kinh ngạc khi hầu hết các trang đều dán kín những tấm ảnh chụp cùng một người đàn ông. Bộ quân phục cho tôi biết chúng được chụp khi ba tôi còn là một sĩ quan. Người trong ảnh là một người Mĩ trẻ, cao lớn rắn rỏi, cầu vai đeo lon sáng bóng, mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh lơ. Từ thuở ấy, tôi đã hiểu vì sao mẹ bỏ đi bao năm mà ba tôi không đi bước nữa, vì sao ánh mắt ba luôn nhìn xa xăm, vì sao ba giật mình mỗi khi tôi hát lên một ca khúc tình cảm Tiếng Anh nào đó. Có lẽ, đôi mắt xanh lơ trong ảnh kia chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của ba tôi.Trang cuối cuốn sổ, chỉ ghi ngắn gọn một cái tên.James HarrisLời tác giả: Người viết nhỏ tuổi, tập tành viết lách. Chân thành mong mỏi được ủng hộ và góp ý. Xin cảm ơn!…
Tôi nghĩ tôi yêu em rồi. Chúng ta là anh em, tình cảm điên lọan đó tôi có kìm nén. Ngày em rời đi tôi thực muốn nói em có thể ở lại. Lời ra đến môi cuối cùng lại im lặng. Hạnh phúc nghe em tôi một lòng cầu chúc. Đã đi rồi xin em đừng ngoảnh lại. Tôi không muốn em nhìn thấy tôi vật vã đau thương. Níu quay lại ngày đó tôi mạnh mẽ mở lời có đụpwc không "Em ơi, đừng đi!"…
Chuyện đời thường (hay ngôn?) cr 2 nhân vật là Hân & Hoan ấy mà. Níu thấy chán thì khỏi đọc, zì đây là lần đầu tớ viết. Đừng xúc phạm truyện hay tác giả nhe (coan tym tớ mỏng manh lém). Lời văn của tớ cực kì zở và tớ ko thể bỏ dc 1 số lỗi như sai chính tả, lặp từ ý khó hiểu,... và nhất là TEENCODE nên mong các cậu thông cảm…