Một cuộc gặp gỡ tình cờ đem về một nô lệ nhỏ dại-một-nửa vào Liễu gia. Nó có thể tệ đến mức nào?(Rõ ràng là khá nhiều, nhưng may mắn thay, tốt thì còn nhiều hơn.)Dịch lại với sự cho phép của tác giả (munyusz | AO3) https://archiveofourown.org/works/31916977/comments/563266788Được thì vào kudos ủng hộ tác giả nha mn.…
Nguyên tác: Canis the speakerNhân vật gốc thuộc về tác giả Zakk (Ishie Hachi).Relationship: Harold John Richardson/ Harold Aldo Huges (Hal) x Samuel Murphy (Sam) x Tadanobu Arima/ Iwaki Kazumasa (Nobu)Cảnh báo: OOC!!! OOC!!! OOC!!!"Bất kể sau này có trở thành người như thế nào, ba chúng ta sẽ mãi là những người bạn tốt..."…
Một vài mẩu chuyện nho nhỏ về Kamen Rider và Super Sentai~❤️Thuỳ theo khả năng mình viết thôi ạ. Cảm ơn và xin lỗi những người đã luôn ủng hộ fic của mình😔…
• Tên truyện: Ngã bút hạ đích hải đường thụ xuyên đáo liễu ngã đích thế giới• Tác giả: Lam Bình Tử• Edit: Yusan (nghebien8.wordpress.com)• Nguồn raw: khotangdammyfanfic.blogspot.com• Độ dài: 140 chương ngắn + 3 phiên ngoại nhỏTình trạng bản edit: Đang tiến hành• Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngắn, phản xuyên thư, ấm áp, xoa dịu nỗi đau tung đường rải mật, nước trong quá thì không có cá, 1x1, HE• Nhân vật chính: Trịnh Trực x Linh ĐangDương quang tam quan ngay thẳng tác giả H văn công x Trong văn dâm đãng xuyên thành đơn thuần tam quan có vấn đề dụ thụ_____Tóm tắt + gỡ mìn:Công là tác giả H văn tuy viết truyện H biến thái mất nhân tính nhưng ngoài đời là người sống đàng hoàng ngay thẳng. Thụ là nhân vật chính trong truyện bị hành hạ điều giáo thành tiện thụ, sau đó xuyên đến thế giới thật được công chăm sóc để quên đi quá khứ trong truyện mà sống cuộc đời mình nên sống. Công cũng có quá khứ buồn bã mới dẫn đến việc viết truyện H văn tàn nhẫn như vậy. Sau này công cùng thụ chữa trị lẫn nhau, cùng thoát khỏi bóng tối quá khứ. Văn này là chữa trị điềm văn, không phải H văn nên không có thịt đâuuuu. Đoạn đầu hơi buồn tí nhưng khúc sau chỉ có ngọt với ngọt thôi hà.…
Mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm . Ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm . Cơn sóng nào khơi lên nỗi đau trong em bao nhiêu chiều lang thang một mình. Anh giờ đã như mây dạt trôi phương nào? Em còn mãi nơi đây ngồi ôm kỷ niệm Ôi cát mềm đêm nào bước chân đôi ta in hằn. Sóng đã xóa nhòa những bước em...…
Người ơi! Nếu yêu rồi chớ để buồn người trai nơi xa xôi. Người ơi! Nếu thương rồi chớ để nhạt màu son trên đôi môi. Tôi kể rằng đêm nao sương rơi, rơi trên áo ai kết nên chuyện đời. Và giữa khi tâm tư rét mướt hồi còi hững hờ xé nát đêm dài.Hành trang kín vai gầy, có một người mà tôi chưa quen tên. Nhẹ vuốt mái tóc bồng, ngước nhìn bầu trời cao ôi mênh mông. Xe dập dồn băng đi trong sương, xa xa lướt nhanh cuốn theo bụi đường. Và người đi trong cơn lốc xoáy, một mình ai còn ngơ ngác trong đêm trường.Tôi biết rồi đây có nhiều đêm thức trọn vì tình yêu, vì thương anh vắng xa. Biết có người bên song nhớ mong, khấn nguyện cùng trời cao, ước đẹp một vì sao. Nhớ thương vô bờ vì tình yêu như nụ hoa ,chỉ nở một lần thôi, chỉ đẹp môt lần thôi. Rồi ngày mai giữa muôn hoa, người về khơi thương nhớ cho câu hát nên thơ. Người đi biết đâu rằng giữa lạnh lùng mình ai trong sương đêm. Tìm hái cánh hoa mềm ép vào lòng mà nghe yêu thương thêm. Đêm dần tàn, tâm tư miên man, thênh thang lối đi nắng mai chập chùng. Một lòng tin mai đây nắng ấm, tìm vào đôi lòng giữa phút tương phùng.…