Khi cung điện chuẩn bị cho lễ cưới hoàng gia, Jimin phải tìm cách để thích nghi với tước hiệu hoàng gia mới mẻ của mình, với những cảm xúc anh dành cho Jeongguk và những khai phá mở ra trước mắt về danh tính thực của anh.-----Author: frenchfries4life (ao3).Pairing: kookmin.Link for the original work is on the intro.Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác.…
"Cũng khá ra gì đấy chứ nhỉ, phải không?" Jeongguk hỏi khi sải bước chân tiến vào, giọng nói vang vọng trong căn phòng. Gã ra lệnh cho một tên hầu rót thêm vào ly của mình."Cậu này khá ổn." Jungkook thừa nhận. "Có vẻ là đạt yêu cầu, cũng rất yêu nghề.""Đúng là phí hoài. Suy nghĩ của người quá đoan chính. Ta đã nghĩ rằng cậu ta có thể gợi được điều gì trong người cơ chứ." Jeongguk khịt mũi, cắn thêm một miếng thịt cừu.Người kia quả thực đã làm vậy, tuy nhiên Jungkook muốn giữ điều này cho mình mà thôi."Tại sao?""Vì cậu ta có tác động đến ta," Jeongguk nói, nụ cười trên môi dần cong lên với những ý đồ nguy hiểm. "Ta muốn có cậu ta trên giường."-hay-Jimin, người thiết kế hoa cho hoàng gia, đã thu hút sự chú ý của những vị tân vương.-----Author: frenchfries4life (ao3).Pairing: kookmin.Link for the original work is on the intro.Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác.…
Và tôi nhìn vào em, bóc trần những mảng tối trong tâm hồn non nớt và nhạy cảm.Và tôi nhìn vào em, vô tình chạm phải những "góc khuất" tối đen và thương tổn.Author: Golden Lotus…
"Không. Em đâu muốn chết. Em chỉ muốn được tỉnh táo hơn một chút mà thôi"Author: Golden LotusNote: Truyện có đề cập đến một số vấn đề nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọcCác nhân vật trong truyện không thuộc về tôi.…
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và fic được viết với mục đích phi lợi nhuận. Như tựa đề đã nêu trên, đây giống như một nơi lưu trữ những tác phẩm dở dang mà mình đã viết khi còn trẻ dại, không có bắt đầu, chưa có kết thúc, cũng chẳng đi đến đâu. Khi nào tìm được cảm hứng mình sẽ thật sự kết thúc chúng.…
em không thấy được những màn ảnh ngổn ngang trước mặt, không xem trót vở kịch cuối người ta diễn bao đêm, nói cười cười nói dưới cái lớp mặt nạ dày hơn cả bốn bề mù sương.…
"Tôi đi đến nơi mặt trời say ngủ, mang nắng về cho Sa, cho đồng bào.""Quốc đi rồi, biết bao giờ... biết bao giờ mới được gặp lại?""Sa còn chờ, Quốc còn về."…