Lâm Thu Thạch : Chúc Manh , đời này là anh nợ em, xin lỗi , để kiếp sau anh bù lại cho em nhé, có được không ?Nguyễn Nam Chúc : Em không cần anh trả nợ, anh có nghe thấy không hả Lâm Thu Thạch ?…
hieukng | chúng ta và ánh đèn sân khấu! Chúng ta - Trần Minh Hiếu và Phạm Bảo Khang, HIEUTHUHAI và HURRYKNG. Rực rỡ nơi tuổi trẻ sáng ngời, là ánh dương của vài chục ngàn người, là chú cá nhỏ giữa đại dương sâu thẳm, là cánh cò trên đồng ruộng bát ngát, là vầng trăng khuyết trong cuộc đời của ai đó, là cả tuổi xuân vinh quang cùng nhau. Là chúng ta của hiện tại, tương lai, và mãi mãi! Ánh đèn sân khấu - Nơi thắp nên một ngọn lửa sẽ cháy mãi tận tâm can, nơi vun vén cho khát vọng tuổi đôi mươi, nơi sinh ra những ánh hào quang, nơi mài dũa linh hồn xanh biếc, nơi chúng ta yêu nhau qua từng nốt nhạc, từng cử chỉ ánh mắt, nơi tạo nên chúng ta ở phiên bản hoàn hảo nhất, tạo nên chúng ta rực rỡ nhấtTạo nên sự chia đôi giữa linh hồn trên sân khấu và sinh linh sau ánh đèn!…
OOC. Ai yêu thích tình yêu trong sáng, giống đời thật xin lướt qua. Không thích vui lòng lướt qua đời nhau, đừng gây sự ở đây. Là fanfic, tình huống giả định, xin đừng áp đặt lên người thật.NOTE: CÓ TÌNH TIẾT 18+ CÓ TÌNH TIẾT 18+ CÓ TÌNH TIẾT 18+ tác giả: giaogiao_canteenDịch: vienmanforever.Vui lòng không bê bản dịch đi lung!…
Đây là dỗi tag văn! Dỗi tag văn! Dỗi tag văn! Chuyện quan trọng nói ba lần! Chỉ là những con người bình thường sống trong thế giới của Ma Đạo. Tiên môn thế gia oanh liệt, những tu sĩ kia cao cao tại thượng, bọn họ nhúc nhích một ngón tay sẽ ảnh hưởng đến bình dân bá tánh như thế nào đây?! Và khi dân tâm đủ mạnh, bọn họ sẽ ảnh hưởng tới tiên môn thế gia như thế nào?Có tồn tại triều đình, triều đại Ngụy Tấn…
Ngày ấy, giữa muôn loài kiêu hãnh, có một chú vịt vụng về, xấu xí nhưng trái tim lại thuần khiết đến ngốc nghếch. Cậu dồn hết can đảm, ngẩng đầu đối diện cùng khổng tước cao cao tại thượng, khẽ run rẩy thổ lộ:"Em thích ngài... thật sự rất thích ngài." Sợ rằng lời nói kia quá mong manh để người ta tin, cậu cuống quýt, lắp bắp như kẻ mộng du:"Thích... thích nhiều lắm, nhiều lắm luôn."Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng lạnh lùng.Vịt nhỏ bèn run giọng hỏi:"Ngài tin em đi... được không?" Khổng tước nọ rốt cuộc cũng cúi mắt, đôi môi khẽ nhếch, không phải mỉm cười dịu dàng với em, mà là một nụ cười khinh khỉnh. Ánh mắt ấy thăm dò em đầy sắt lạnh. Nhưng dù như vậy em vẫn không bỏ cuộc, biết bao lần vịt ngốc vẫn kiên trì bày tỏ, dốc cạn lòng mình, trao tất cả những gì có thể trao, mặc kẻ kia sỉ nhục, mặc bản thân bị chà đạp. Chỉ để chờ một ánh nhìn, một chút tin tưởng."Em thật sự thương ngài... ngài có tin không?" Em chân thành đến thế nhưng những gì nhận lại từ ngài, chưa từng là sự tin tưởng, chỉ toàn cay đắng và tổn thương. Sau bao lần, vịt ngốc ấy dần hiểu ra, không nói nữa, lủi thủi quay lưng. Thôi không chạy theo, không khẩn cầu, không ngẩng đầu nhìn lên đôi cánh lộng lẫy kia nữa. Bởi sâu nơi trái tim vốn ngốc nghếch ấy, hy vọng của cậu đã chết, tình yêu đã bị dập tắt triệt để.Không gian tĩnh lặng đến rợn người. Vị khổng tước đầy cao ngạo ngoảnh lại, mới chợt ngợ ra... Trong lặng lẽ, bản thân đã mất em rồi. Một nỗi đau xuyên thấu tâm can cuộn trào.…
Tên: 1,5 - 1 = 1Author: Rie, beta: Pikachauu Tóm tắt (trích)" Anh là 1, em là 1, hai chúng ta là một đôi, mãi mãi không xa rời, nhé anh?"" Em là 1, anh là 0,5, Kha Vũ sẽ mãi mãi bảo vệ Gia Nguyên.".." Kha Vũ, em là 1, anh là 0,5 nhưng trong lòng Gia Nguyên, Kha Vũ vĩnh viễn là 1."Cp: Nguyên Châu Luật Nội dung fic là giả không có thật. Nội dung fic là giả không có thật. Nội dung fic là giả không có thật. ----Ghé thăm blog và wordpress để đọc nhiều fic hơn nha: Blog Vu Vơ: https://www.facebook.com/Doivuvo.vavidoi/Wordpress Đời Vu Vơ: https://doivuvovavidoi.wordpress.com/nguyen-chau-luat/…
论在姑苏蓝氏当女儿是什么体验 - Luận ở Cô Tô Lam thị đương nữ nhi là cái gì thể nghiệmnguồn lofter# dỗi quên tiện # dỗi giang ghét ly# dỗi Cô Tô Lam thị # phản ma đạo tổ sư# dỗi Lam Khải Nhân # dỗi Lam Vong Cơ# dỗi lam hi thần # dỗi ma đạo tổ sư# dỗi giang phong miên .…
Không gian ẩm thấp của căn phòng thí nghiệm dưới lòng đất luôn sặc mùi sát trùng, lạnh lẽo đến mức tưởng như hơi thở cũng có thể bị đóng băng. Từng tiếng nhỏ giọt của nước từ trần bê tông rơi xuống nền kim loại vang vọng, kéo dài như một sự tra tấn tinh thần vô hình. Trong góc, một bóng dáng nhỏ gầy co ro, hai tay ôm chặt đầu gối, đôi mắt đen láy trống rỗng, giống như đã quen với thứ bóng tối này từ rất lâu rồi.Cao Đồ ngồi tựa vào tường, đầu gối ôm sát ngực, mắt khép hờ như đang ngủ, nhưng đôi tai vẫn căng lên lắng nghe mọi chuyển động xung quanh.…