Ánh Trăng trên Hoa Juliet
"Một khúc tình ca của chiếm hữu và dịu dàng."…
"Một khúc tình ca của chiếm hữu và dịu dàng."…
" Cường ơi, sao mày nói là chúng ta sẽ thống trị thế giới mà giờ mày phản bội tao."…
Có những loài hoa không nở để được nhìn thấy.Lan Bóng Ma là một loài như thế - sống lặng lẽ trong bóng rừng ẩm tối, không màu sắc rực rỡ, không hình hài rõ ràng, chỉ tồn tại bằng hương thơm. Người ta không thấy nó trước, người ta cảm nó trước. Như một ký ức chưa kịp gọi tên đã kịp làm tim chao nghiêng.Mùi xô thơm không tên cũng vậy. Nó không thuộc về một chai nước hoa cụ thể nào, không có nhãn dán, không có lời giới thiệu. Nó chỉ thoảng qua - rất khẽ - trong một buổi chiều ai đó đứng cạnh mình lâu hơn bình thường, hoặc trong khoảnh khắc một câu nói chưa kịp thốt ra đã tan vào không khí. Thứ mùi hương ấy không khiến người ta choáng ngợp, nhưng đủ để ám ảnh, đủ để khi đi xa rồi vẫn ngoái đầu tìm lại.Tình cảm của mình giống Lan Bóng Ma.Không ồn ào để được chú ý, không vội vã để được gọi tên là yêu. Nó hiện diện bằng những điều nhỏ bé: một sự im lặng đúng lúc, một lần nhường nhịn không cần ghi công, một nỗi lo âm thầm giấu đi để người khác được yên lòng. Nhưng chính vì quá khẽ, quá sâu, nên dễ bị hiểu lầm là không có.Người ta nói mình lạnh, mình vô tâm.Họ không biết rằng, có những cảm xúc nếu phơi ra ánh sáng quá sớm sẽ héo úa. Có những yêu thương chỉ sống được trong bóng tối dịu dàng, nơi không ai đòi hỏi phải chứng minh, không ai ép buộc phải rực cháy.Lan Bóng Ma không cần ai nhìn thấy để tồn tại.Mùi xô thơm không tên không cần được gọi đúng tên để lưu lại.Và mình - cũng không cần phải ồn ào -chỉ mong có một người đủ tinh tế, đủ kiên nhẫn,để nhận ra rằng:những gì s…
Một chút cảm xúc hỗn độn của con gái gửi gắm cho 2 bố qua câu chuyện này.Viết để chữa lành các đồng hang😞🥺truyện được đăng tải duy nhất trên wattpadđược viết bởi _karenielara1308…
Tớ thích Cristiano , ảnh rất đáng yêu , xinh đẹp , mát mát và giỏi giang Nên là.....tui viết truyệnTRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN ƯATTPAD , nếu bạn đọc trên Web khác thì sai rồii…
máu - quyền lực - những bí mật…
"đấu âm""đấu để thắng""đấu để hiểu""đấu xong thì không muốn rời nhau nữa""Chúng tôi bắt đầu bằng sự đối nghịch, nhưng kết thúc bằng giai điệu thuộc về nhau."truyện được đăng tải duy nhất trên wattpadviết bởi _karenielara1308.…
"nếu anh là những nốt nhạc, tôi sẽ làm lời ca."…
Tina vốn là một siêu lừa đảo bí ẩn, nhờ tài hoá trang của bản thân nên đã thực hiện thành công qua bao nhiêu thương vụ mà không để lại dấu vết. Nhưng trong một buổi tiệc xa hoa, cô đã chạm trán với ngừoi đàn ông vô cùng nguy hiểm. Người mà cô vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng mà không hay rằng mình đã bước chân vào một trận chiến rủi ro chết người. Vốn tiếp cận anh vì mục đích lợi dụng, lại không ngờ chính mình đã bị mắc vào vòng xoáy nguy hiểm và những ràng buộc tình cảm không được tính toán trước. Bí ẩn dần được vén màn, liệu giữa cơn lốc xoáy của quyền lực và bóng tối,Tina có thể tìm thấy sự bình yên mà cô luôn khao khát?…
- event;- điệu cười thánh thót, tiếng người nỉ non- © minhkhuelara - 2019 Wattpad…
relazione a distanza trong tiếng Ý là yêu xaVIẾT NHẰM Mục đích cá nhân,không đá động bất cứ aiQuà giáng sinh muộn cho mọi người…
Thèm Muốn Trong Mùi Dạ Hương là câu chuyện về những bản năng bị khóa lại sau đại dịch, nơi tuyến thể không còn tuân theo trật tự cũ, và ham muốn trở thành một thứ vừa nguy hiểm vừa dịu dàng. Trong thế giới Omegaverse biến dị ấy, Hoa Vịnh - Enigma mang mùi Dạ Hương lan - không chiếm đoạt, không áp chế, chỉ lặng lẽ chờ đối phương tự mở cửa bước vào.Cao Đồ, Omega giả Beta sống bằng vỏ bọc an toàn, tin rằng mình không còn quyền khao khát, không còn tư cách được chọn. Nhưng khi mùi xô thơm bắt đầu biến đổi, khi cơ thể phản ứng trước cả ý thức, y buộc phải đối diện với sự thật: có những thèm muốn không thể vĩnh viễn giả câm.Đây không phải một câu chuyện tình bùng nổ, mà là hành trình slow burn của tâm lý, của đồng thuận và quyền lựa chọn, nơi đánh dấu không nằm trên cổ, mà khắc sâu trong trí nhớ, và tình yêu chỉ xảy ra khi cả hai đã đủ trưởng thành để tự nguyện thuộc về nhau.…
Có những khoảnh khắc, bản năng đi trước lý trí rất xa. Nó gọi tên một người không bằng âm thanh, mà bằng cảm giác - một nhịp tim lệch, một cái ngoái đầu vô thức, một khoảng trống bỗng nhiên có hình dạng. Ta tin vào cảm giác đó, tin như tin vào hơi thở của chính mình, cho đến khi nhận ra: bản năng đã gọi nhầm tên.Người ấy không phải người ta cần, chỉ là người ta tưởng cần. Như bóng đổ trên mặt nước, rung rinh đủ đẹp để khiến ta cúi xuống, rồi vỡ tan khi chạm tay vào. Ta trách mình đã yếu lòng, nhưng thật ra chỉ là ta đã sống quá thật với cảm xúc - thứ không biết phân biệt đúng sai, chỉ biết phản ứng trước nỗi cô đơn quen thuộc.Có lúc ta tự hỏi: nếu ngay từ đầu mình tỉnh táo hơn, liệu có tránh được những đêm dài tự vấn? Nhưng bản năng vốn không sinh ra để tỉnh táo. Nó sinh ra để bảo vệ ta khỏi trống rỗng, dù đôi khi chọn nhầm cách. Nên ta bước qua, mang theo một vết xước nhỏ trong lòng, không đủ sâu để chảy máu, nhưng đủ để nhớ.Rồi đến một ngày, ta học cách chậm lại. Học cách nghe bản năng, nhưng không giao cả cuộc đời cho nó. Ta hiểu rằng, nhận sai tên một người không phải là thất bại - đó là dấu hiệu cho thấy ta vẫn còn biết rung động. Và chỉ cần thế thôi, cũng đủ để tiếp tục tin rằng: khi đúng người xuất hiện, bản năng sẽ gọi tên họ bằng một sự yên tĩnh rất khác.…
Trong thế giới ABO nơi trật tự được dựng nên bằng pheromone và phân tầng sinh học, B sinh ra để đứng ngoài những cơn bão bản năng-không được chọn, cũng không được chiếm hữu.Cho đến khi Cao Đồ, một B bình thường, mang trong mình điều không thể tồn tại: một sinh mệnh.Đêm mưa đó, khi cậu ngất lịm bên góc phố như một con thú bị vứt bỏ, định mệnh đã rẽ sang một nhánh khác.Hoa Vịnh, một E sống ngoài mọi định nghĩa thông thường, nhặt cậu về-không phải vì lòng tốt, mà vì sự tò mò lạnh lẽo trước một "ngoại lệ sinh học".B mang thai.Một sai lầm của thế giới.Hay một sự tiến hóa bị che giấu?Sự che chở của E không bao giờ là miễn phí.Cao Đồ bước vào một chiếc lồng bằng nhung: được nuôi dưỡng, được bảo vệ, được xoa dịu-nhưng từng nhịp thở đều nằm trong phạm vi kiểm soát.Hoa Vịnh không dùng bạo lực.Anh dùng sự dịu dàng có giới hạn, dùng pheromone mộc lan trắng vừa an thần vừa áp chế, dùng ánh mắt luôn nhìn thấu chiếc bụng ngày một lớn lên-như đang nhìn một lời hứa hẹn... hoặc một vật sở hữu đang thành hình.Trong khi đó, Thẩm Văn Lang-A từng để lại vết răng trên tuyến thể Cao Đồ-lại bước vào câu chuyện như một cơn bão muộn.Chiếm hữu bằng bản năng, hối hận đến muộn, và giận dữ trước việc thứ từng thuộc về mình đã nằm gọn trong vòng tay kẻ khác.Ba người.Ba tầng pheromone.Ba cách yêu-hoặc chiếm giữ-khác nhau.Giữa vết răng cũ chưa lành và dấu ấn mới đang hình thành, giữa A muốn kéo người về bằng quá khứ và E muốn giữ người lại bằng tương lai, Cao Đồ bị kẹt trong một vùng xám:nơi…
thấy anh cún lo cho em mèo lắmlo sỉm á…
vụng trộm à?vui thí cho vụng trộm với...…
phần thưởng là nụ hôn của em.…
ashveil - where the ashes of the past shroud the fate of tomorrow - nơi tấm tro tàn quá khứ phủ mờ định mệnh ngày mai.…
có những khoảnh khắc, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ kéo một tâm hồn đang rơi xuống chậm lại, để nhớ rằng vẫn còn ai đó ở phía trước chờ mình bước tới.…
Hãy đọc pro5 của Kamiel trước khi bạn chắc chắn sẽ đọc các tác phẩm hư cấu của tôi.…