| jeongkyu | text | sữa dâu và bóng rổ
đội trưởng đội bóng rổ của trường lỡ ném bóng vào đàn anh mang trên người vị dâu .…
đội trưởng đội bóng rổ của trường lỡ ném bóng vào đàn anh mang trên người vị dâu .…
trà sữa hôm nay làm kim junkyu say !…
Tile: ABDUCTION Author: phanfanunaEdit: BoraPairings: Jay x JungwonCameo: Jaeyun, SunghoonCategory: fantasyRating: MTình trạng bản gốc: HoànLink fic gốc: https://www.wattpad.com/story/59143358?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details&wp_uname=Hebe201913&wp_originator=UAM4ba5SYF2aUWeqi3idv%2FvqwfGFFbWdVYo0TLByHdM%2BdBJNOd%2BUZPsGCoxYcaJw28pmE2zNhnRwVftSr%2Ff%2BbdICEGZk6ETCD3J76J7T3MstplrJT3NsQ%2BknY5Xgix4B📌 CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ📌…
tôi cảm thấy kim junkyu không còn yêu tôi nữa .…
vài mẩu chuyện tình yêu của watanabe haruto và anh người yêu lớn hơn bốn tuổi .…
tổng hợp các mẩu truyện nhỏ tôi nghĩ ra cho Shatou.quá đói fic Shatou nên tự đẻ hàng, tự delulu, tự ngồi cười khà khà. chủ yếu là cắn đường tại tôi hảo ngọt. delulu trộn lẫn moments hàng thật giá thật. nhiều lúc nêm quá tay nên hơi sến. ĐÂY LÀ FANFICTION. ĐÂY LÀ FANFICTION. ĐÂY LÀ FANFICTION.…
chỉ cần là anh thì nói gì em cũng nghe..…
Đã hoàn…
Truyện nói về chàng trai có nhiều tài lẻ và mang nhiều thân phận khác nhau để không ai có thể nhận ra, trong một lần làm nhiệm vụ chàng trai vô tình bị ông trùm khét tiếng máu lạnh và tàn bạo tóm được và mọi chuyện sau đó sẽ thế nào?------------------------------------------Truyện được viết dựa trên bộ phim ngắn và ý tưởng của mình, các tình tiết và nhân vật trong truyện điều hư cấu được thêm tình huống để phù hợp với truyện.Xin nhắc lại các tình tiết đều là hư cấu, hoàn toàn không có thật.Nếu truyện không hợp với các bạn xin vui lòng bỏ qua, mọi thắc mắc và góp ý ở Wattpad và Instagram: bogiie_ichi…
[ Truyện chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả ! ]Fic gốc : Trốn tôi ?? Em đừng mơ !!!Au :ZeldaBoem2510Cp gốc : NamJinChuyển ver : SingtoKristLink fic gốc :https://www.wattpad.com/story/285499387?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=lucypham99&wp_originator=UM6xbdzu%2F7CqE2JywmVtNNoohBHkuITgPOrUaotgVWOPnL%2Fo28axX49AkDrioOeMTPpydufg2XA9H9Mjp6QwvBIQUsvUSIsqpY2Xvd1S1pB%2BPRV11PdzlMiun1%2F6eUXD…
"Nếu tỉnh lại mà vẫn thấy đau đớn, vậy tôi nguyện ý mơ mãi một giấc mơ...."…
Đây không phải truyện, không phải fanfic. Đây là nhật ký của hundi trong chặng đường theo chân hai em bé trên các nền tảng mạng xã hội, thông qua từng giải đấu, từng sự kiện của hai em. Tuy không có mặt trực tiếp từng nơi, nhưng sự yêu quý là thật; mong chờ, trân trọng cũng là thật.…
Năm mười bảy tuổi, gặp được cậu, là điều khiến tớ hạnh phúc nhất.…
ý trời đã định rồi anh nhỉ?!…
Kogitsunemaru đời này đã bỏ quên thứ gì nhỉ? Sao thấy đời trống vắng một phần, trong tim thiếu sót một đoạn. Có phải lại mơ giấc mơ về màu trăng trong vườn đào?…
[DORAEMON ONE-SHOT]Thỉnh thoảng, Doraemon thấy Nobita rất phiền phức. ***Note: Truyện cũ, lúc trc ngừng đăng tải vì vài lý do riêng- Viết cho vui, không có plot phức tạp, Nobita hơi bị OOC nên mong mn thông cảm. Chúc các bạn đọc vui vẻ nhé! (◍•ᴗ•◍)*KHÔNG PHẢI LÀ SHIPFIC, AI GỌI ĐÂY LÀ SHIPFIC TUI BLOCK KHÔNG NÓI NHIỀU (Cảm ơn :3)…
Cái tiêu đề đã nói lên hết rồi còn đâu!…
Thật sự thì tác giả muốn viết về MBTI từ lâuuu ròi mà chưa đủ can đảm.May sao con bạn toy đã đăng một truyện về MBTI khiến toy cũng có thêm động lực để viết.Có thể truyện tác giả sẽ không phản ánh đúng các tính cách lắm, một phần vì tác giả cũng đang trong quá trình tìm hiểu.Ai hiểu rõ về MBTI mà thấy có sai sót gì thì nhớ comment nhenn.…
Tọa lạc trên phố Hoàng Đạo, đối diện cửa hàng hoa của ông già mù, có một tiệm cà phê nổi tiếng mà đám trẻ con nơi đây đồn thổi rằng bên trong những vách tường có chứa đựng phép màu. Cách đó hai dãy nhà về phía Nam là một nhà ga cũ bỏ hoang, đã ngừng hoạt động từ mười bốn năm trước, bây giờ chẳng có gì ngoài những vệt sơn phun của đám thanh thiếu niên nổi loạn. Về phía Bắc của tiệm cà phê, đi khoảng hai trăm mét, là trạm xe buýt mà chỉ có một chuyến xe duy nhất đi qua, với điểm dừng cuối cùng là quảng trường ở trung tâm thành phố. Nó là một cột mốc, họ nói. Cho điều gì cơ? Họ cũng chẳng rõ.Chỉ biết rằng, một khi ta đã đặt chân vào tiệm cà phê đó, ta sẽ không bao giờ thật sự rời đi cả. Một phần nào đó trong ta vẫn trú ngụ cùng những con người nơi đó, đợi chờ một ngày ta trở về.Bìa truyện: @tapioka-rin…