Cô xuyên không về quá khứ trở thành tiểu thư của Lâm gia-Lâm Tịnh Yên...rồi trở thành thê tử của hắn- Trương Khang Kiệt một người bị coi là ngốc nghếch khờ khạo. Trời đất xui khiến giúp cô gặp được chị gái mình-Uyển Nghi cũng xuyên không về thời này, chị gái cô trở thành nương tử của anh trai hắn, Trương Khang Thần. Cũng từ đây hàng loạt rắc rối dở khóc dở cười giữa bốn người xảy ra, Tịnh Yên và Uyển Nghi phát hiện ra bí mật của anh em họ Trương sóng gió từ đấy cũng bắt đầu...…
"Mày không sợ tao hả?"Ahn Keonho co mình run cầm cập, tiêu cự của nó rụt rè luân chuyển từ tròng mắt đỏ huyết đến hai chiếc răng nanh nhọn hoắc của thằng bạn đẹp trai đang ép sát mình vào chân tường."Đm... sợ vãi l-!!!" Nó cắn môi nói, âm thanh thê thảm nhưng bị dồn ứ trong khoang miệng không được đánh bật ra hoàn toàn.Seonghyeon cười nhếch mép, tiến sát lại, liếm nhẹ một đường lên cổ nó:"Thế có thích không?""Huhuuuu!!!" Keonho ré lên khi mạch máu nó khi này đã rộn ràng. "Đm... thích vãi l-!!! Mày cắn tao liền đi!"Hoặc là,Ahn Keonho sợ một con ma giả trong phim, và nó giải quyết sự sợ hãi đó bằng cách nhảy sang ôm một con ma thật...@npnhan.…
Ba hôm trước ngày sinh nhật của Keonho, Seonghyeon đặt một ly trà tắc thái xanh về nhà uống, vừa uống vừa đứng ngoài ban công cho đồ vào máy giặt. Trớ trêu thay gió hôm đó hơi to, trời bị lấp đầy bởi mây đen nặng trĩu như dấu hiệu báo tin yêu quái sắp tới trong mấy bộ phim siêu nhân mà nó xem hồi còn nhỏ. Gió quật một phát, ly nước để trên máy giặt đổ lật úp xuống thau quần áo của thằng Keonho đang đặt ngay bên cạnh."..." Seonghyeon chớp chớp mắt, tư thế cố gắng chụp lại ly nước nhưng bất thành đông cứng giữa không trung. "Chết mẹ rồi."Đó là lúc câu chuyện về việc giặt quần sịp ra đời.@npnhan.…
Sim Jaeyun luôn tin tưởng Park Jongseong, cho đến khi nó tống vào mồm em một bát Thuốc Khai Khẩu (phiên bản lỗi) trong tiết Độc Dược và biến em thành con chó. Sau đó, khi đã trở lại được thành người nhờ món thuốc giải mà anh Lee Heeseung nhiệt tình nấu giúp, Jaeyun tiếp tục mất hết niềm tin vào nhân loại khi bản thân vẫn giữ nguyên bộ tóc màu lông chó.@pppnhan.…
Ngày ấy có một cậu thiếu niên giới quý tộc cưỡi ngựa diễu ngang. Keonho không giống với những người con trai thuộc tầng lớp cao khác - những người luôn giắt cung tên trên lưng và lao vào rừng ngắm vào từng sinh mạng, xem việc mình tàn sát muôn loài là một chiến tích đầy vẻ vang. Thay vì cung tên hay đao kiếm, đeo trên lưng nó là một cây đàn violin trầy xước, không biết vì lý do gì mà một người con trai như vậy lại mang bên mình thứ nhạc cụ đã cũ sờn.Seonghyeon nằm cạnh bờ suối, sau mỏm đá lẻn nhìn Keonho đang ngồi bên dòng nước, tiếng đàn ngân lên thinh không gieo vào hồn cậu như từng cái vuốt ve. Rồi chẳng biết tự bao giờ, Seonghyeon cất những bước chân mệt mỏi tiến gần hơn đến người con trai ấy, cho đến khi bản thân gần như đã kiệt sức và nằm rạp xuống ngay bên cạnh Keonho.Keonho khi đó quá mải mê chơi đàn nên dường như cũng không buồn để ý, khi nghe một tiếng "thịch" cất ngang bên tai thì nó mới nhận ra từ bao giờ đã xuất hiện một con sói ở cạnh mình. Trên người cậu chằng chịt vết thương, gầy trơ và dơ dáy. Keonho ban đầu cảm thấy hơi sợ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang chớp chớp nhìn mình của con sói kia, nó liền quay sang hỏi:"Mày muốn ăn thịt tao hả?"Cứ như thể bản thân biết nói chuyện với động vật vậy. - Seonghyeon bật cười khi nhớ lại, sự vô tri của Keonho chính là thứ sẽ giữ nguyên qua muôn kiếp luân hồi.@npnhan.…
Chú ý nhỏ trước khi vào truyện:- Truyện không phải do tôi viết, tác giả gốc là chị Thập Nhị Kỳ.- Truyện được đăng lại trên wattpad đã có sự cho phép của tác giả.- Ảnh bìa cũng không phải do tôi làm, đó là ảnh gốc của bộ truyện.- Trang nhà của chị tác giả là: https://thapnhiky.wordpress.com/ nếu ai thích truyện của chị thì có thể vào đó tìm đọc. Nếu không thích, xin đừng buông lời xúc phạm và hãy ấn click back.- Vui lòng không re-up hay copy mà không ghi đầy đủ bản quyền của tác giả gốc dưới mọi hình thức.Xin cảm ơn! solaire.…
Như ba Xuân của thằng Quân vẫn thường hay nói rằng, thời gian sẽ cuốn trôi tất cả, dù là chuyện vui hay chuyện buồn. Chỉ khác mỗi chuyện vui sẽ trôi đi nhanh hơn rất nhiều, như phù sa chảy ra ruộng ngoài nếu người nông dân không vung đê níu giữ lại; còn chuyện buồn chẳng khác nào phèn chua bám đất, người ta sẽ phải mất cơ man là thì giờ công sức để có thể đuổi nó biến mất đi.@pppnhan.…
Ở cái tuổi mười bảy mười tám, bạn bè đều đã dát lên người mình những mối tình xuân thì chớm nở. Trọng nhận ra dù trước giờ mình không chính thức yêu ai cả, nhưng nó tự tin rằng "mối tình" của mình với thằng Hùng đẹp hơn bất kì mối tình nào mà lũ bạn mới lớn hay khoe khoang.Không có bánh kẹo, không có chai C2 nào đặt trong ngăn bàn, cũng không có bức thư tình lén trao nhau sau những giờ tan học. Chỉ có một người luôn ở cạnh nó, đưa vai áo ra cho nó tựa đầu vào khóc ngay cái lúc nó có cảm giác như mình chẳng còn gì.@pppnhan.…
Heeseung là con trai của một gia đình có truyền thống tâm linh thuần túy, từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến bao nhiêu nước mắt biệt ly, bao nhiêu tiếng than khóc ai oán của cả người sống lẫn người chết khi chưa hoàn thành tâm niệm, thậm chí là có nhiều lần, máu đỏ đã đổ ra chỉ để đổi lấy cái thoả mãn nhất thời cho những con người có dã tâm quỷ quyệt. Heeseung biết vấn đề này nguy hiểm và nghiêm trọng vô cùng, nên càng thích Jaeyun, anh càng muốn em phải tránh xa những thế lực tâm linh nanh nọc ấy. Song, có khi nào Jaeyun lại không nghĩ được vậy? Có khi nào em ấy đã nghĩ rằng chỉ cần khiến Heeseung yêu mình, thì anh sẽ làm theo bất kì điều gì em ấy muốn? Và việc bỏ ngải này chỉ nhằm mục đích hưởng lợi cho bản thân, còn về tình cảm thì không hề có chuyện Jaeyun thích anh thật lòng? Nghĩ đến đây, tim anh bỗng quặn thắt lại. Heeseung không buồn vì bản thân bị người mình thích lợi dụng, anh chỉ buồn vì Jaeyun có thể đã nghĩ rằng anh chỉ cần thích em ấy thì sẽ làm theo mọi điều mà em muốn. Cũng đúng, nhưng chỉ là đúng đối với thứ tình yêu dối trá bị trói buộc bởi bùa ngải tà ma. Heeseung thích Jaeyun là thật lòng, anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc chiều theo ý em dù biết rằng điều ấy mang đến biết bao rủi ro và nguy hiểm. Written by @pppnhan.…
Vị thiếu tá nhận được một phần thưởng là một số tiền rất lớn cùng với bốn mươi ngày nghĩ phép.Bốn mươi ngày là quá đủ cho một tuần trăng mật, vì vậy thiếu tá Tipnaree muốn kết hôn để ổn định cuộc sống tương lai cho mình.Liệu những ngày ngắn ngủi này thiếu tá Tipnaree có tranh thủ ăn sạch cô vợ nhỏ bé của mình...Các bạn hãy cùng đón xem.…
Sunghoon mơ màng nhìn chằm chằm đường xương quai hàm sắc như lưỡi hái tử thần của thằng Jay. Cậu ừ hử cho qua chuyện chứ cũng chẳng rõ đối phương vừa nói gì, mà chỉ vô thức đặt câu hỏi rằng tại sao rõ ràng bản mặt thằng Jay với hai cái tai mèo chẳng có vẻ gì là liên quan đến nhau cả, thế mà kết hợp lại trông hoàn hảo lạ lùng. Đường nét sắc sảo, bén lẹm, trông có phần chững chạc nhưng lại được điều hoà một cách điệu nghệ bởi đôi tai mèo xinh xinh, cùng với những hành động bản năng như dụi mắt và vẩu môi ra khi có vấn đề gì không hiểu. Sunghoon bất ngờ một vì có một ngày mình lại đi khen một thằng con trai cùng tuổi dễ thương, thì cậu bất ngờ mười vì cái thằng mà mình khen dễ thương ấy lại là Jay Park.@pppnhan.…
Người Nhật có một thuật ngữ gọi là "Koi no Yokan", Heeseung đã từng nghe qua xong bỏ đó, để rồi đến tận khi gặp Sim Jaeyun thì anh mới chợt nhận ra rằng cái thứ mà bản thân từng coi là nhảm nhí ấy lại đang vận thẳng vào cuộc đời mình. ...Có người nói rằng đối diện với "Koi no Yokan" rất dễ; hoặc là bước đến gần hơn để châm ngòi cho trái tim đã một phần rung động, hoặc là phớt lờ đi để rồi cả đôi bên cùng lặng lẽ bước qua nhau. Ngày gặp Jaeyun, Heeseung đã không đủ dũng khí để chọn phương án lạnh lùng quay lưng lại. Anh đủ tỉnh táo để biết trái tim mình muốn gì, và nó không bao giờ thích việc trốn tránh hiện tại chỉ để ôm về lầm lỡ nuối tiếc cho tương lai. Written by @pppnhan.…