[shortfic] [HwaBin] Kí túc xá khu bên có nuôi mèo
"Đừng có nói mấy cô mấy bác quản lí kí túc xá không nhìn thấy ba con mèo tròn quay mà cái anh sinh viên ngoại quốc ở dãy đối diện đang nuôi."…
"Đừng có nói mấy cô mấy bác quản lí kí túc xá không nhìn thấy ba con mèo tròn quay mà cái anh sinh viên ngoại quốc ở dãy đối diện đang nuôi."…
"Thầy Song có người yêu chưa ạ?""Cái đó em tìm thầy Oh hỏi thử đi."…
Đây là mk viết tiếp do nick cũ đã bị mất rồi !!!Mọi người thông cảm nha 😵😵…
Mọi thứ đã phải diễn ra như vậyĐể em thấy em phải yêu mìnhĐã đến lúc em phải nhận raEm đã luôn tự lừa dối con timVì nếu anh muốn anh đã tìm cáchNhưng anh chẳng hề gìEm ghét cái cách em luôn bào chữaCho mọi lần anh vô tâmEm ghét cái cách, em nói em vẫn ok khi em tủi hờnGhét dư luận tàn nhẫnGhét nghĩ đến anh nhiều quá mứcGhét việc phải giữ im lặngTỏ ra mình không vướng bận…
Chuyện đi làm, chuyện gọi nhau tỉnh ngủ, chuyện hề hước, chuyện dỗi bõ của mấy đứa yêu nhau kiểu con nít, chuyện người muốn lớn sống chung với đám không chịu lớn, chuyện cả nhà thương nhau.…
How could you be that bad? None of wounds are not hurt. The wound you clipped into his heart, that is something hard to be healed."Cậu ấy là tất cả những vết thương chẳng thể lành của anh."…
Là thợ trang điểm cho nhóm nhạc nam đình đám nhất hiện nay, tôi cứ nghĩ công việc của mình chỉ đơn giản là cầm cọ, tô vẽ cho họ trở nên hoàn hảo trước ống kính. Nhưng dần dần, tôi nhận ra ánh mắt họ dừng trên tôi lâu hơn mức cần thiết, giọng nói trầm thấp bên tai không chỉ là những câu bông đùa vô hại.Họ vây quanh tôi như thể tôi là một phần không thể thiếu trong thế giới của họ, một thế giới xa hoa, rực rỡ nhưng cũng đầy bóng tối. Những ngón tay lướt qua làn da tôi mỗi ngày không còn chỉ là vô tình, những cái nhìn không còn đơn thuần là sự quan tâm....…
Đức Duy là sinh viên năm ba của trường đại học sư phạm , chuyên ngành sư phạm văn…
Rất rất lâu sau khi anh và người đó ở bên nhau anh cũng bất giác nhớ về lần đầu gặp gỡ trong hoàn cảnh thê thảm biết bao nhiêu , khẽ bật cười thành tiếng .Như hai người sống ở hai thế giới vậy mà lại ở cạnh nhau từng ấy năm .Thật khiến người ta cảm thấy buồn cười, đây không phải tình yêu thì có thể lí giải là gì đây ?Mùi hương của người đó, mái tóc của người đó ngay từ lần đầu tiên đã khắc vào trong tâm trí anh đến tận xương tủy. Vậy nên sau này dù có ở nơi đông người anh vẫn luôn có thể tìm thấy người đó, là người thể hiện tình cảm rất tùy hứng và rõ ràng." Nếu năm đó chúng ta không có duyên gặp lại thì phải làm sao ?"" Tôi tìm cậu " " Cậu bị điên à ? Cậu tìm tôi bằng cách nào đây ? " " Đời này nhận định là Tiêu Chiến thì bắt buộc phải là Tiêu Chiến , không có ngoại lệ " " Ấu trĩ quá đi " " .... " " Tiêu Chiến, tôi thật sự rất yêu cậu " " Tôi biết " Trăm hạt mưa rơi , không hạt nào rơi nhầm chỗ .Tất cả người từng gặp , không người nào ngẫu nhiên .❌TRUYỆN CHỈ DỰA THEO TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NGƯỜI THỰC❌🚫Chào đón các Quả tử đến và góp ý , các chị Tôm Và Tiểu Motor cân nhắc trước khi đọc nha🚫Yêu mọi người❤…
Tôi tỉnh dậy trong thế giới của Lời Nguyền Ái Cuồng, một câu chuyện nơi nữ chính Serena Vale mang lời nguyền kỳ lạ-bất cứ người đàn ông nào ở bên cô quá một tuần sẽ phát điên vì yêu và sẵn sàng làm mọi thứ để chiếm hữu cô. Nhưng may mắn thay, tôi không phải nữ chính. Tôi chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt tên Lilian Moore, không có đất diễn, không liên quan đến cốt truyện chính.Vậy là tốt rồi. Tôi có thể sống một cuộc đời bình yên, tránh xa mọi rắc rối.Nhưng vì sao ánh mắt những kẻ kia lại dần chuyển hướng về phía tôi? Vì sao tôi bắt đầu thấy những dấu hiệu bất thường? Có gì đó không đúng... và tôi không thể cứ thế mà thoát khỏi câu chuyện này.…
Hanbin không thích cà chua.Vườn sau nhà Jaewon trồng một dãy cà chua mọng tươi no mắt.Hanbin thích dâu tây.Jaewon về nhà cầm xẻng đào hết mấy gốc cà chua lên để trồng một vườn dâu tây.…
Tác giả: Lộ Quy ĐồSố chương: 251 chương + 64 phiên ngoại.Edit: Đang lết..Nguồn: Wikidich + Tấn Giang.Tags: Sinh con, xuyên không, cổ đại, làm ruộng, niên hạ, nhẹ nhàng, chủ thụ, 1v1, HE.Một câu tóm tắt: Tướng công ta là trà xanh.Thông điệp: Cần cù, dũng cảm tạo nên một cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc.1. Sinh tử văn (Sinh con, sinh con, sinh con) 2. Viết chuyện thời xưa, những câu chuyện lặt vặt ở quê, chuyện lông gà vỏ tỏi lải nhải hàng ngày.3. Có thể thảo luận một cách hòa bình, không cần phải công kích cá nhân. Nếu không thích, có thể bỏ qua tác phẩm là được.4. Phần lớn câu chuyện sẽ theo góc nhìn của thụ, nhưng cũng sẽ có góc nhìn của công, còn có các nhân vật khác. Mong mọi người đọc truyện vui vẻ!…
Ngày mai, em sẽ là vợ tôi. Nhưng liệu ngày mai... tôi có còn đủ tư cách để gọi em là vợ, nếu một ngày em biết tất cả?Và nếu điều đó xảy ra...Liệu tôi có đủ dũng khí để buông em ra?Hay sẽ tiếp tục giữ em lại... dù biết rằng em không còn mỉm cười như ngày hôm nay nữa?----Tác giả: LynnLynnchanThể loại: bách hợp, nữ trong thân phận nam, gia đấu.Lê Hải Đường x Huỳnh Liên Chi---- Truyện lấy bối cảnh miền Tây Việt Nam cuối TK19 đầu TK20, những địa danh đều không có thật, không dựa trên cột mốc lịch sử, nhân vật hư cấu, chỉ lấy bối cảnh miền Tây Nam Bộ xưa.---- Vì là truyện đầu tay nên có sai xót gì mong mọi người góp ý để tác phẩm được hoàn thiện hơn ạ.…
kẹo ngọt - dolcitác giả: foxnhân vật chính: nghiêm hạo tường x hạ tuấn lâmthể loại: gương vỡ lại lànhcouple phụ: dật hâm - kỳ hiênhoàn văn: 19 chương + 5 phiên ngoại❌ NHÂN VẬT ẢO VUI LÒNG KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT ❌ lời dẫn: bọn họ là tình đầu của nhau bọn họ rất yêu nhau nghiêm hạo tường rất hận hạ tuấn lâm những hiểu lầm, những dằn vặt luôn ở trong con tim họ khi họ khó khăn lựa chọn thì chính bản thân họ đã thua cuộc khi quyết định buông bỏ mọi thứ để nghe theo con tim mình thì đã quá muộn màng. viên kẹo ngọt thế nhưng ở trong đầu lưỡi lại đắng đến nỗi họ phải bật khóc giữa dòng người tấp nập. những thứ còn lại trong đầu bọn họ chỉ có sự hối tiếc đến cùng cực, viên kẹo ngọt ngày ấy luôn giúp họ vượt qua tất thảy thế mà lần này viên kẹo kia cũng không có ngọt ngào như vậy.❌ KHÔNG MANG ĐI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP ❌…
imma make it look pretty…
Lục Trầm - Thống Soái tàn nhẫn của quân đội phương Bắc, kẻ nắm quyền sinh sát trong tay, chưa từng bận tâm đến bất kỳ ai. Nhưng khi tôi, một nữ y tá nhỏ bé xuất hiện, thế giới vô cảm của hắn bắt đầu rạn nứt.Ban đầu, hắn chỉ âm thầm quan sát, nhưng rồi sự si mê của hắn biến thành cơn ám ảnh điên cuồng. Hắn không thể chịu nổi khi tôi cười với người khác, không thể chấp nhận việc tôi muốn rời đi. Và vào cái đêm nàng định rời khỏi doanh trại, Lục Trầm ra tay.Tôi tỉnh dậy trong phủ Thống Soái xa hoa nhưng bị khóa kín, đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của kẻ đã hoàn toàn phát điên vì tôi."Ta sẽ không bao giờ để em rời khỏi ta."Giữa những bức tường vàng son của phủ Thống Soái, tôi nhận ra mình đã trở thành con chim nhỏ trong chiếc lồng giam do chính Lục Trầm tạo ra. Và kẻ nắm giữ chìa khóa lại là một con quái vật si tình không còn lý trí.Liệu tôi có thể thoát khỏi hắn, hay chính trái tim tôi cũng dần bị hắn chiếm hữu?…
Từ nhỏ, tôi luôn bám theo Leo, cậu bạn hàng xóm học chung lớp với tôi. Leo thông minh, điềm tĩnh, luôn đứng đầu lớp và là niềm tự hào của thầy cô. Còn tôi chỉ là một cô gái vụng về, ngốc nghếch và luôn cố gắng làm trò để khiến cậu ấy cười.Thật ra, từ bé Leo đã nhiều lần tỏ ra khó chịu với tôi. Cậu nói tôi phiền phức, xàm xí, nhưng tôi chẳng để tâm. Tôi vẫn cứ vui vẻ chạy theo cậu, vẫn nghĩ rằng Leo chỉ đang đùa thôi. Nhưng khi lên lớp 12, Leo không còn chỉ đơn thuần là cáu kỉnh nữa, cậu thật sự ghét sự có mặt của tôi.Một ngày nọ, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi và lạnh lùng nói:"Cậu đừng bám theo tôi nữa."Tôi vẫn cười, nhưng trong lòng tôi trống rỗng. Đau đớn hơn là khi tôi phát hiện Leo có tình cảm với July, một cô gái hiền lành, học giỏi, dịu dàng như ánh nắng buổi sớm. Tôi từ từ rời xa Leo, chọn cho mình một con đường khác, dù lòng vẫn còn đầy tiếc nuối.…
Tôi không nhớ mình là ai. Không nhớ mình đến từ đâu. Tất cả ký ức đều trống rỗng, chỉ còn lại một câu nói vang vọng trong đầu:"Chỉ cần tiếp xúc trong bảy ngày... người đó sẽ yêu."Nhưng không phải tôi. Lời nguyền ấy không dành cho tôi.Tôi cố gắng đào bới trong tâm trí, tìm kiếm một gương mặt, một cái tên, một chút gì đó thuộc về mình, nhưng chỉ là khoảng không vô tận. Ai là người bị nguyền rủa? Ai đã nói với tôi về nó? Tôi có liên quan gì đến lời nguyền này?Mỗi lần tôi cố nhớ, một cơn đau nhức buốt tràn qua đầu, như thể ai đó đang cưỡng ép tôi quên đi. Nhưng vì sao? Tôi đã thấy gì? Tôi đã biết điều gì mà không được phép nhớ lại?Có một sự thật nào đó bị chôn vùi. Và tôi phải tìm ra nó... trước khi quá muộn.…
Tác giả : cuaAmieBản gốc: [ABO/KookV/MinV/ HopeGa] Tôi chọn cậu ta.Thể loại: ABO Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả .Vui lòng không đem truyện ra khỏi wattpadCảm ơn mn đã ghé qua 🙋🙋🙋…