" Điên vì có tình yêu , điên vì quá yêu người đó và điên vì người đó quá dễ thương " " Này , sao mày lại hôn chân tao ? dơ bỏ mẹ " " Không thấy dơ , thấy thơm mà " " thằng điên " " ừ tao là thằng điên , mày yêu tao nên mày cũng là thằng điên " Xin chào , tôi là Chin , tôi đến đây để lan toả năng lượng đáng yêu đến với các bạn 🍊🐼…
Park Sunghoon aka 'Steve' - người bạn luôn kẹt giữa những cặp đôi, cuối cùng cũng đã va phải con khốn tình yêu rồi. Tất cả đều nghĩ Sunghoon sẽ thoát kiếp nạn làm bóng đèn, nhưng ông trời gõ đầu bảo rằng: chuyện yêu đương dễ vậy được sao? Park Sunghoon không đen đủi thì đời không nể. Người cậu thích lại thích bạn thân của cậu. Và anh ta muốn thông qua Sunghoon để có thể đến được với em ấy."Nếu cậu cứ tiếp tục thế này thì tớ sẽ hiểu lầm là cậu thích tớ đấy."Sunghoon nói đầy khó chịu, vừa đẩy con ma men ra khỏi người mình vừa nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ, hy vọng sẽ không ai bắt gặp bọn họ trong tình cảnh này. "Vậy thì xin lỗi. Tớ cũng không muốn cậu hiểu lầm chuyện này đâu."Tags: OC, OOC, slow burn, slight angst.…
vậy thì nụ hôn ấy đáng giá bao nhiêuánh mắt ấy cứ đăm chiêu,anh phải chiếu đi chiếu lại đoạn giới thiệumập mờ làm sao để nói rõ nhau ra,tất cả cứ sâu xa trong lòng anhgiờ tiến lên hay lùitiến lên hay lùilowecase, ooc, textfic…
a diary. cho tất cả những gì tớ lưu tâm.dành cho những thứ đã quacất lại trong góc nhỏnơi miền kí ức...để những gì đẹp đẽ nhấtsẽ còn được lưu giữ đâu đâyđăng tải duy nhất trên WATTPAD bởi @iceridwenntobed「nghi / giai nghi」…
"...Có một tiệm Cafe, ở ngay trên phố, ngày ngày nghe kể chuyện nhân sinh."Lưu ý : Truyện chỉ được viết trên Wattpad, hoàn toàn không Re-up bất cứ đâu. Mong các bạn hãy sử dụng Wattpad để ủng hộ mình nhé! Không biết cái hố này đào được bao lâu mới đắp, nhưng vẫn cố tình đào.…
-Nâu cà phê và màu mắt em- Góc nhìn của mình về thế giới của hai người họ, Mỹ Tâm - Hiền Thục. Một thế giới của riêng mình là họ, là họ có nhauTrân quý của mình ❤️🫶…
I woke up to a sound.It wasn't loud, nor urgent- just a soft, deliberate knock against wood. The kind that lingers, waiting to be acknowledged.Knock, knock.The room was dark, except for the faint glow of streetlights bleeding through the curtains. Everything looked the same-the walls, the ceiling, the bed I was lying on.Nothing was out of place.And yet, something felt... wrong.Knock, knock.The sound wasn't coming from the front door. It was closer. Much closer.Right outside my bedroom.The room stayed still, wrapped in darkness, thick and suffocating, with only the tick of the clock echoing through the quiet. I didn't move, didn't turn on the light. I just lay there, listening - letting the sound drift through the rhythm of my breath.I had locked the front door. My smart lock made sure no one could enter without the code.So then... who was standing out there?…