[RhyCap]Bé xíu xiu
Vài mẫu chuyện bé xíu xiu về 2 bạn nhỏ nhà ta…
Vài mẫu chuyện bé xíu xiu về 2 bạn nhỏ nhà ta…
" Cậu đã từng nghe nói đến thế giới đằng sau tấm gương chưa?"Năm 4xxx, một phòng thí nghiệm vô duyên vô cớ phát nổ dẫn đến sự lây lan của một loạt khí độc gây nên các thể đột biến được sinh ra trên các loài thực vật, động vật và thậm chí là con người. Trái đất gần như trở thành một hành tinh chết, chính phủ của các quốc gia đã bàn bạc vs nhau để cố gắng tạo ra những vùng hạn chế sự nhiễm độc tại thủ đô của mỗi quốc gia được gọi là vùng an toàn. Vùng an toàn là 100% phần lãnh thổ của thủ đô đó, với những người chưa bị nhiễm độc họ sống và học tập, rèn luyện mỗi ngày vì sự sống còn và cũng như làm quen với hoàn cảnh sống. Một thế giới mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống, kẻ yếu chỉ có thể làm mồi cho lũ quái vật ngoài kia.…
Lần đầu nhìn thấy cô, Tạ Tú đã nói với thằng bạn thân: "ha, đông này ấm rồi."Vào buổi chiều tan học, trong góc khuất của cầu thang, có người nghe thấy học bá lưu manh nỉ non, nói với giọng cực ủy khuất, hạ mình mà năn nỉ: "Này Hinh à, cậu để tôi lọt vào mắt cậu một chút đi được không, tôi thật sự con mẹ nó đang dần chết mòn dưới chân cậu rồi.""Hinh à, tôi cho cậu làm công chúa ngày ngày cưỡi trên cổ tôi nha."…
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, tình cảm. Kể về Lam Nhược Dao, nữ sinh trung học trường Thanh Hoa, 16 tuổi- ám ảnh cái chết của mẹ và chịu sự ác cảm từ bạn bè...…
Cơ bản là đọc xong "Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ" của má Tâm tôi vẫn còn luyến tiếc kinh dị :< Thế nên sau khi mần mần mò mò, gãi đầu bứt tóc một hồi, tôi hạ quyết tâm viết tiếp theo cốt truyện của má 🤔 Có gọi là đạo không ạ? Dính vô hố của Mặc Mặc đại tỷ rồi, con dân này không thể chịu nổi 😭 *hất bàn**khịt mũi* thế nên là... *cầm bản thảo* nên tôi sẽ đăng dần cái tác phẩm đầy cẩu h..à nhầm tâm huyết này.*hít sâu* Mong các cậu yêu thích 💓 À còn nữa còn nữa chưa hết mà bà cố nó *đẩy khung màn hình* Với các bạn cùng hố với mình, tức là đã đọc tác phẩm của Tỷ tỷ thì không sao... còn chưa thì.. hắc hắc, đọc đi nheee bởi vì tác phẩm này mình viết nối tiếp và dựa vào tác phẩm của má Tâm *hohohooo hết rùi hết rùi, giới thiệu nhiều mất hay 🤣🤣*…
Nguyễn Ánh sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng khát khao lại vô cùng vô cùng lớn, cô đam mê hàng hiệu, đam mê những món đồ xa xỉ, đam mê danh tiếng. Tất nhiên, khả năng của cô cho phép cô thực hiện những điều trên, Nguyễn Ánh đã vẽ ra cho mình kế hoạch của tương lai mang tên "Cuộc đời hoàn mĩ"Thứ nhất, đạt 100% học bổng Trường Đại học X.Thứ hai, đạt danh hiệu sinh viên tiêu chuẩn ở mỗi kì học.Thứ ba, kiếm được một anh chồng giàu có, giỏi giang ở Trường Đại học của cô.Tóm lại, mục tiêu cuối cùng là có một người chồng hoàn hảo. Vậy, tại sao lại cần học bổng, tại sao lại cần danh hiệu sinh viên tiêu chuẩn kia?Theo Nguyễn Ánh kể lại, rằng một năm lớp 11 nọ, cô hỏi mẹ:- Sau này con học Đại học, tốn nhiều tiền lắm, mẹ có đủ tiền đóng học không?Mẹ Nguyễn Ánh dửng dưng đáp rằng:- Tự đi làm thêm mà kiếm tiền học chứ! Mày nhìn lương mẹ cả bố có đủ cho mày học không? Tối đó, cô suy nghĩ rất nhiều, tương lai của cô sẽ đi về đâu khi cô không học Đại học, không bằng, không cấp, cô chỉ có thể trở thành một công nhân nuôi sống bản thân, sau đó lấy một người chồng tầm thường, sinh ra những đứa con, cơ thể bản thân sẽ trở lên sồ sề sau sinh. Ôi nhan sắc của cô! Không thể!Mở Google, Nguyễn Ánh search từ khóa "học bổng", cân đong đo đếm với khả năng tự học khá tốt nhưng lại chẳng có thành tích gì vượt trội. Nguyễn Ánh tìm thấy Trường Đại học X. Và rồi kế hoạch mang tên "Cuộc đời hoàn mỹ" kia ra đời!…
Kể về 1 cô gái thích 1 cậu bạn của minh hơn 5 năm nhưng không dám nói....Mình biết truyện này nhiều bạn làm rồi nhưng mình vẫn muốn thử sức với đứa con đầu của mình, Mong được các bạn ủng hộ nga~~…
Người ta thường bảo thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng chúng tôi không chờ đợi thời gian. Chúng tôi học cách nắm lấy tay nhau giữa những lần im lặng kéo dài, giữa những lần cãi vã không hồi kết, và cả trong những ánh mắt buồn không ai dám chạm tới. Mười hai thanh âm vụn vỡ, những câu chuyện bị bỏ quên trong ngăn bàn, dần được xếp thành bản nhạc dịu dàng nhất của tuổi thanh xuân. Không cần hào quang, không cần ai hiểu, chỉ cần một người ở lại, lắng nghe. Chúng tôi đã từng mong mình biến mất, nhưng rồi một ngày, nhờ nhau, chúng tôi chọn ở lại.…
Các bạn đã bao giờ có một mối tình sâu đậm chưa? Mối tình sau nhiều năm vẫn chưa một lần gặp lại? Vẫn nuôi hy vọng sẽ gặp lại người ấy , dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi hay có ai đó hứa với bạn điều gì đó chưa? Cô gái của tôi cũng là người có mối tình như vậy ở cái tuổi 17 , chỉ vì lời hứa thời trẻ con . Cô vẫn chờ anh , chờ một ngày được gặp lại anh . Tống vỹ nhiên cô gái tuổi 17 ý chí kiên cường , gia đình khó khăn lại còn mắc bệnh , gia đình vì lẽ đó phải mượn tiền tụi giang hồ chữa trị cho cô luôn cần mẫn làm việc chỉ mong con hạnh phúc sau nhiều lần chuyển đi nơi khác. Duyên trời đưa đẩy cô đến Bắc Kinh đó cũng là lần đầu cô gặp lại anh tình đầu năm ấy... đó cũng là lần bi kịch xảy ra…
Tôi là một người mất mẹ từ lâu, nên từ đó tôi trở nên khép kín. Từ hôm đó, ba tôi lại đem một người phụ nữ về, và gọi bằng tiếng mẹ. Tôi đương nhiên là không gọi và sẽ lật mặt nạ của bà ta ra. Đúng như tôi suy nghĩ, bà ta chỉ lấy bố tôi chỉ để lấy tài sản và sau khó tôi biết, bà ta đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tình cờ là tôi gặp một cậu bạn đã cho ở nhờ và từ đó mọi chuyện sẽ ra sao, mời mọi người đón xem truyện tôi…
Đây là một bộ truyện về học đường, dự là có 4 quyển tất cả. Dĩ nhiên, với kiểu viết của tôi thì sẽ chẳng có tình yêu nồng cháy hay mô tip công chúa - hoàng tử nào cả, chỉ đơn thuần là những trải nghiệm đầu đời và tình huống thân quen trong cuộc sống. Sẽ không có cao trào, ồn ào, mà chỉ bình dị nhẹ nhàng như một tách trà buổi sáng, như một cái bánh ngọt nhâm nhi trong chiều tà. Đơn giản thế thôi.Tôi viết rất chậm, tuỳ hứng, không bảo đảm tiến độ nên mọi người muốn đọc thì phải học cách chờ đợi. Cảnh báo trước rồi đấy nhé, ai dại nhảy hố ráng chịu.^^Chúc các bạn vui vẻ.(Tiểu Sên)…
Đơn giản là đam mỹ, nói trước là KazaShin đấy, Au cx có ý định là viết ShinKaza, mà thôi, fan KazaShin bơi vào đây CP: khó tính hay đỏ mặt công x mặt dày hám gái thụTâm tình tốt sẽ viết HE, còn không thì viết BE nháVăn án Các cô mong thụ sẽ thông minh lãnh diễm hay ngốc bạch ngọt? Haha, ở truyện này thì sẽ không có đâu, tác giả sẽ để hình tượng của nhân vật được nhiều thể hiện rõ nhất có thể. Các cô coi Shin chưa, nếu có, thì hình tượng của Shin trong truyện này sẽ được thể hiện rõ nhất có thể, nên, haha, các cô đừng chờ mong nó sẽ là siêu phẩm, vì tác giả không phải là đại thần nha, nếu các cô đủ kiên nhẫn để đọc hết dòng này, thì hoan nghênh các cô.…
Hoàng - HuangThể loại: Hiện đại - Học đường Chap: ??Deadline: Thứ 7 mỗi tuần. Hoàng Linh kể các bạn mà nghe, việc lỡ miệng lớn tiếng gào hét để nói chuyện với con bạn thân trong giờ ra về ầm ĩ như cái chợ để xin info giáo viên, mà chẳng ngờ đâu bị nghe thấy. Hic, ôi thôi cuộc đời Hoàng Linh một phát rơi xuống vực thẳm, như thanh máy sập cái uỳnh đến điếng người. Nhưng các bạn hãy thử xem xem, liệu Hoàng Linh có sống sót qua được những tiết học của người giáo viên ưu tú đó không nhé? Chẳng biết vì một phát lỡ miệng, sẽ lên voi hay xuống chó đây.…
《11-5班绝命游戏日记: 恐怖诅咒卷土重来》Tên tác giả: Phù Vi Lương (符维良)Vào đầu năm học, lớp 11-5 chuyên Văn tại trường Trung học số 3 Lục Văn Hoa chào đón một kỳ học mới đầy hứa hẹn và sự bình yên. Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất chỉ vừa bắt đầu khi một lời nguyền đáng sợ đã quay lại sau 20 năm. Nó đã xuất hiện hai lần trong lịch sử trường học mà không ai hay biết, mang theo cơn ác mộng không thể tránh khỏi - không một ai sống sót qua năm học này một khi nó đã thức tỉnh.…
Cậu ấy là cả một sai lầm, là sự lầm lỡ tuổi thanh xuân của tôi... Nếu được, tôi ước...Tạm biệt cậu... Mời các bạn đón đọc^^…
- Con người các ngươi làm tốt lắm. Đến giờ ta vẫn không tin mình đã bị đánh bại bởi con người.- Nói nhiều quá đấy.- Sao người không chết lẹ đi ?- Ngươi không thể im mồm à ?- ......- Ồn quá !- Im hết coi !- Cậu mới im đấy ! Người ta đang nói chuyện mà chen vô !- Cancer nói rất đúng đấy ! Cậu nên im đi Capricorn !- Sao các cậu không im lặng giống đội trưởng Aries vậy ?- Á à. Không được bênh vợ nhá Scorpio !- Đừng có lôi tôi vô Saggittarius.- Không quan tâm chồng sao Aries ?- Câm đi Taurus !- Đừng kêu bọn tớ câm chứ Aries ! Bọn tớ đang vui mà !- Ồ. Các cậu có vẻ vui nhỉ ?- Giúp tôi, Aquarius !- Đừng có kêu tôi !- Các ngươi câm được chưa ?!- Chưa !- Người ta đang nói mà cứ chen vô !- Ngươi vô duyên quá ! Nói chuyện văng cả nước miếng !- Nghe nó nói đi !- Biết rồi.- Ta thật sự không ngờ con người các ngươi lại giết được ta. Đến giờ ta còn không tin nữa mà.- ....- Vậy nên, tạm biệt các ngươi nhé ! Hi vọng kiếp sau chúng ta cùng nhau đấu tiếp !*Bùm*- Ai da. Đội trưởng ơi~- Nói lẹ đi Leo !- Sao cậu không đánh hết sức vậy ?- Lỡ tôi chết rồi sao ? Chết một mình chán lắm, rủ các người chết chung cho vui.- Sốc thật đấy đội trưởng.- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó !- Đừng cáu chứ, nhưng.....- ?- Tớ thật sự muốn nhìn thấy những đứa trẻ tiếp theo nga~- Vậy sao ?- Tớ cũng vậy ! Tớ muốn nhận đệ tử nữa nhưng giờ lại phải chết thế này.- Cơ mà có sao đâu. Chết chung vui hơn chết mình ha.- Đừng có cười. Không ngờ trước khi chết mà cậu cũng cười nữa.- Sao đâu ! Chúng ta dù hi sinh nh…
Câu chuyện này kể về 1 đôi bạn trẻ bình thường, tình tiết bình thường, lối viết bình thường. NÓI CHUNG LÀ BÌNH THƯỜNG=)))…
Thanh xuân đối với nhiều người, nó là 1 khoảng thời gian tươi đẹp. Nhưng không phải tất cả mà trong cái gọi là tươi đẹp đó vẫn còn những bất hạnh. Giàu chưa chắc đã hạnh phúc, nghèo thì không có nghĩa là ko ai dạy dỗ, liệu có bao nhiêu con người đang sống với cái vỏ bọc mà do chính bản thân họ tạo ra...…
"Cậu biết không,mỗi ngày đi học đối với tớ đều là một niềm vui,vì mỗi ngày tớ có thể ngắm cậu,nhìn cậu cười thật tươi..."*Tác phẩm thứ hai của bợn Vim."…
Nếu để mà nói khoảng thời gian tôi phải chuyển từ thành phố về quê học còn thú vị hơn cả quá trình "cấy tạo và nghiên cứu tiến độ của mầm xanh công nghệ mới" của nội. Không những thế, "Hà Bá" Tùng tôi đây còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải e ấp ngại ngùng nắm tay con nhỏ lớp trưởng "bà chằn" thứ dữ mà né tránh ánh mắt hừng hực khói lửa của đám loi choi kia.-o0o-Tàn nắng ướp mật vàng óng bao phủ cả tán cây lộc vừng, chiếu rọi từng chiếc lá màu xanh biếc mát mắt, kể cả gió cũng đung đưa những nhánh hoa sắc đỏ rực rủ xuống như đang nghỉ ngơi giữa ban trưa.Nắng hôm nay gắt hơn mọi khi, cảm giác như từng tấc da tấc thịt đang được nung chảy dưới nóng hầm hậm dưới sân trường tràn ngập tiếng ve râm ran."Tùng, Tùng, Tùng! Coi tui nè!""Tao đang bận ngủ trưa, bạn lớp trưởng bay đi chỗ khác đi ạ!"Nhỏ Tâm lay người tôi dậy, mãi sau mí mắt tôi mới chịu mở ra thì lại nghe nhỏ hào hứng khoe hành trình tìm được mấy chậu hoa mười giờ mới nở sau sân trường. Nhỏ ríu rít nói liên hồi, lâu lâu lại lấy cuốn sổ cô nhờ nó mang giúp mà đem ra quạt cho tôi cho đỡ nóng.Hóa ra, từ lúc nhỏ Tâm đến cạnh bên, ngày hạ chí cũng không gắt gao đến mức khủng khiếp như tôi nghĩ.…