sạc pin ₊˚⊹ᡣ𐭩 onran
vài mẫu tình ngọt của hổ sóc…
vài mẫu tình ngọt của hổ sóc…
Namtan là con lụy tìnhcòn Film là trap girl đường làng xó chợ…
anh bế anh ấy, em bế anh.…
từng có một giai thoạivề một a và một okhoá cửa wc ở lol parkrồi làm gì trong đó thì chỉ có hai người biết.…
Han Sara, 22 tuổi, vừa chia tay một mối quan hệ kéo dài 5 năm - một mối tình lệch lạc, đầy kiểm soát và tổn thương. Cô dọn đến một khu tập thể gần biển, thuê một căn phòng nhỏ để "học cách thở lại".Ở phòng bên cạnh là Trần Thảo Linh, 28 tuổi, chủ tiệm sửa đồ điện tử, nói năng cộc cằn, hay giúp người nhưng không bao giờ nhận ơn. Cô từng thấy Sara ngồi im cả chiều không nhúc nhích ngoài bậc thềm, và chỉ hỏi:"Ngồi đó hoài không mỏi lưng hả?"Sara không trả lời. Nhưng từ hôm đó, cứ chiều muộn là có lon nước lạnh được đặt cạnh cô - không bao giờ thấy người đặt. Một ánh nắng dần len lỏi trong tim cả hai...…
Sara từng nghĩ: chỉ cần học giỏi, ngoan ngoãn và cố gắng thật nhiều... thì sẽ được yêu thương. Nhưng sau biến cố ở trường cũ, cô bị đuổi học, bị chính ba mẹ quay lưng- với trái tim đầy vết cắt và im lặng.Tại ngôi trường mới, Sara ngồi một mình. Không cười, không nói chuyện, không mở lòng. Cho đến khi LyHan - cô bạn cá biệt luôn sống tự do, không màng đánh giá của người khác - bước vào đời cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Từ một chỗ ngồi lặng lẽ, một tình bạn chớm nở. Từ một câu chào nhỏ, một trái tim bắt đầu hồi sinh."Đôi khi, một ánh mắt cũng đủ cứu rỗi. Một người ngồi bên cũng đủ làm mình tin trở lại."…
Một thị trấn nhỏ ven đồi, nơi mỗi buổi sáng đều có nắng trải dài từ đầu con dốc tới cửa tiệm bánh.⸻Han Sara, 24 tuổi, là chủ tiệm bánh nhỏ tên "Nắng", mở cửa từ 7h sáng. Cô sống khép kín, ít nói, mỗi ngày chỉ bận tâm đến việc nhào bột, nướng bánh và dọn dẹp.Cách tiệm 2 căn là một phòng khám gia đình nhỏ - nơi bác sĩ Trần Thảo Linh, 31 tuổi, làm việc mỗi ngày.Sáng nào cũng vậy, Linh sẽ bước vào tiệm bánh - áo blouse trắng khoác hờ trên vai, tay cầm sổ khám bệnh, nói đúng một câu:"Cho một bánh sừng bò nhân thịt nguội."Sara dần để ý đến vị bác sĩ sáng nào cũng chỉ gọi đúng một món, rồi lại rời đi. Trên con dốc vàng nắng, vẫn còn mùi hương bạc hà và cafe đọng trong không khí.…
" Sau bao nhiêu lần, căn phòng lạnh lẽo với quan hệ mù mịt của đôi ta, cũng đã có ánh đèn chịu chiếu rọi để soi đường rồi..."tg : Joper dở văn mong cả đoàn mình thông cảm!…
Trần Thảo Linh - ca sĩ trẻ nổi lên như một hiện tượng với visual hút mắt, giọng hát nội lực và phong thái sân khấu đỉnh cao. Khi sự nghiệp đang trên đỉnh, cô từng có một mối tình bí mật với Han Sara - một tân binh nhỏ, chưa có hit, chưa có tên tuổi, nhưng luôn dịu dàng và ấm áp.Họ yêu nhau trong âm thầm, cho đến khi Sara là người chủ động buông tay. Linh không níu kéo, Sara không nói rõ lý do, mối quan hệ khép lại lặng lẽ.Hai năm sau, định mệnh đưa họ gặp lại trong chương trình Em xinh say hi. Không phải với tư cách người yêu cũ, mà là... bạn cùng phòng.…
Một cô mèo lạnh lùng đi làm cả ngày chỉ biết cằn nhằn sếp.Một chú cún nhỏ ở nhà vụng về lo chuyện cơm nước.Cứ thế, trong căn hộ nhỏ xíu, hai kẻ tưởng chừng khác biệt lại gom góp từng mẩu chuyện đời thường để biến thành hạnh phúc./mỗi chap sẽ là một mẩu chuyện ngắn/…
Ở một khu tập thể cũ kỹ nằm gần biển, người ta sống chậm hơn một nhịp.Mỗi căn phòng là một câu chuyện. Mỗi con người là một nốt nhạc trầm bổng trong một bản tình ca nhiều màu.Sara - cô gái mới trở về từ Hàn, mở một tiệm cà phê tầng trệt với mùi hương dịu dàng và âm nhạc lặng lẽ. Trần Thảo Linh - chủ tiệm đĩa than đối diện, có giọng nói trầm và đôi mắt luôn như đang nghĩ điều gì rất xa.…
text, ooclee sanghyeok x lee minhyeong !!!! không có thật, vui lòng không áp dụng vào người thật…
original author: Zhihucover by mipi…
text + văntục, OCC không thích xin click back, đừng bẻ thuyền😭ở đây bế gấu🫳🐻🐻🐻Không có thật, chỉ là tưởng tượng của tác giả--------Lee Minhyung và Moon Hyeonjun là kiểu bạn thân chí chóe, gặp nhau là cãi, xa nhau là nhớ.Tình bạn của hai đứa giống như chiến tranh lạnh... có tiếng la hét, có cái liếc xéo, và có cả những cái nhìn không ai dám gọi tên.Ai cũng nghĩ tụi nó ghét nhau - chỉ tụi nó không biết: cái cảm giác "muốn đánh mà không nỡ" đó... là đang yêu.…
Tác giả : PendragonerDịch /Beta : Thảo YupumiLink gốc: https://www.wattpad.com/story/39325199-a-light-like-the-sun-merthur-fanficThể loại : Fanfic Merthur, nam x nam, 1x1, phép thuật, cường x cường, trùng sinh, HE Nguyên tác : Đệ Nhất Pháp Sư - Merlin (2008)Nhân vật chính : Merlin, ArtthurPhối hợp diễn : Ellie, Gwane, Myrik ,...Tổng số chương : 15 + 1 chap list nhạc BÌA TRUYỆN KHÔNG THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA MÌNH;TRUYỆN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, NGIÊM CẤM MỌI HÀNH VI TRỘM CẮP,TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, BẤT CỨ TRANG KHÁC ĐỀU LÀ REUP TRÁI PHÉP !!!!!!!…
rum pum pum pum…
Học sinh giỏi ban Tự nhiên cưa cẩm học sinh giỏi ban Xã hội à ?Sao chuyên văn với chuyên toán nhìn nhau ganh ghét thế…
"Cậu bắt mèo của tôi!""Còn tôi bắt anh!"Note:♡ Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả!!♡ Au gốc: @tkpumefort♡ Couple chính: Yoongi x Jimin♡ Couple phụ: Namjoon x Jin♡ Vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép.…
Vẫn bên cạnh nhau, dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa.Vì một số lý do nên tui xin phép dùng hashtag EmiBonnie nhưng dùng tên nhân vật là PamRak nhé.Chúc mọi người có trải nghiệm đọc tốt nhất ạ!…
Người chết không biết nói.Nhưng cơ thể họ luôn để lại câu trả lời.Vấn đề là: có ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe?Han Sara - bác sĩ pháp y, mang trong lòng một vết cắt câm lặng từ quá khứ: cái chết bất ngờ của chị gái trong một vụ bắt cóc. Từ đó, cô chọn nghề pháp y - không phải vì máu, mà vì muốn nghe tiếng thì thầm của những người đã khuất.Trần Thảo Linh - trung úy cảnh sát hình sự, người từng đứng lặng trước di ảnh người cha đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Với Linh, phá án không phải để bắt tội phạm - mà là để hoàn thành lý tưởng của người cha quá cố.Một người lắng nghe xác chết.Một người truy dấu kẻ sống.Và trong chuỗi vụ án liên hoàn đang dần hé lộ những mắt xích tưởng như đã chôn vùi, hai con người tưởng chừng trái ngược ấy lại cùng nhau đối mặt với sự thật - đôi khi đau đớn hơn cả cái chết.Vì có những "lời thì thầm cuối cùng"... không dành cho người thường.…