sở dĩ là tôi đơn phương, là tôi nguyện để em nhìn qua lăng kính máy ảnh. vậy nên xin em đừng nhấc máy. em biết tôi chỉ gọi đến trong cơn say, khi mà nỗi cô đơn lấp đầy khoảng ngực.→ shortfic, lowercase, flangst (?) ooc.→ @UTA200354 | Twitter.…
"... Trên đài cao nơi vị thần lộng lẫy đó trông xuống muôn loài, phảng phất một giai điệu réo rắt hùng hồn vang trong đêm, thắp sáng những tà niệm lòng người chưa thấu tỏ. Ấy là, thần khúc!"*Inspired by "Độc giả và nhân vật chính đích thị là chân tình" - Đồi.Moodboard by @Cordelia_1906 ♡…
sonder, nghĩa là mỗi người chúng ta gặp trong đời đều có những số phận, những câu chuyện riêng. là một niu bi rảnh rỗi hong có gì để làm, hoan nghênh những bạn không thiết tha gì với deadline ụp mặt vô vòng chờ trả đơn vô tận nhé \(owo)/cover by @SHINEDITS | twitter.…
" em biết chúng ta đang thiếu gì không?"" một cái đám cưới"." em yêu Soobin lắm ấy"" ừm, Choi Soobin cũng yêu em"Warning: OOCcó yếu tố🔞. Cân nhắc kĩ trước khi đọc.Au gốc: @imyourdanTác phẩm gốc: hoonsuk | hoa.…
❛mua tuổi trẻ không anh, ta đan tay đi dưới cánh đồng hồi ức, từ mặt gương khoảnh khắc rọi bóng hình ta xưa ngây ngô cười. chỉ với mười hai đô la cuộc đời theo một lần ngoảnh lại, mua tuổi trẻ không anh?❜「lowercase, tạp nham」「cover by Tora Han, commission cá nhân xin đừng đem đi đâu khác」…
Giờ thì em hiểu rồi... em đã đi sai, đi quá xa. Và chắc là... đã đến lúc quay về. Về phía Đảng, về phía Bác Hồ, về phía Tổ Quốc - nơi những người ngã xuống vẫn còn nằm yên trong đất mà mắt vẫn hướng về cờ đỏ sao vàng.Em yêu Tổ Quốc lắmVà... Em cũng yêu anh nữa…
Lee Donghyuck xem Lee Minhyung là ngoại lệ cả đời.Lee Minhyung xem Lee Donghyuck là nhiệm vụ bất đắc dĩ.Au: sanntothelee Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả gốc!!…
Vì tìm truyện theo gu khó quá lên mình tự viết 🥲 lên đây lần đầu viết truyện có gì mọi người góp ý nha 🙂↕️ Yếu tố câu truyện: thù hận, yêu thầm, ngược luyến tàn tâm, OOCKết truyện: HE…
Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh se sắt, luồn qua mái tóc rối bù của Niragi. Hắn khẽ rùng mình, kéo cao cổ áo khoác. "Mày có bao giờ cảm thấy... cô đơn không, Chishiya?" Hắn hỏi, giọng nói trầm khàn vang vọng trong không gian tĩnh mịch.Chishiya im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Niragi, ánh mắt xanh xám sâu thẳm như vực thẳm. "Tao không biết." Cậu đáp, giọng nói đầy ẩn ý. "Có lẽ... tao đã quá quen với việc ở một mình."Niragi nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn biết, Chishiya không phải là một người dễ dàng mở lòng. Nhưng hắn cũng biết, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo đó, là một tâm hồn cô độc và tổn thương."Mày biết không, Chishiya," Niragi nói, giọng nói trầm thấp và dịu dàng hơn bao giờ hết. "Tao nghĩ... chúng ta không cần phải cô đơn."Chishiya nhướn mày, ánh mắt có chút ngạc nhiên. "Ý mày là gì?"Niragi không trả lời, hắn chỉ tiến lại gần Chishiya hơn, đưa tay chạm nhẹ vào má hắn. "Ý tao là... chúng ta có thể tìm thấy nhau." Hắn nói, giọng nói thì thầm như một lời hứa. "Chúng ta có thể... cùng nhau phá vỡ sự cô đơn này." Hắn nói khẽ, bàn tay khẽ đan vào tay ChishiyaChishiya im lặng, hắn nhìn Niragi, ánh mắt có chút dao động. Hắn chưa bao giờ gặp một ai như Niragi, một người có thể nhìn thấu tâm can hắn, một người có thể chấp nhận hắn với tất cả những khiếm khuyết của mình.Gió đêm vẫn thổi, mang theo hơi lạnh se sắt, nhưng trong lòng hai người, một ngọn lửa ấm áp đang dần bùng cháy. Họ ngồi đó, im lặng, nhưng giữa họ là một sự kết nối kỳ lạ, một sự thấu hiểu sâu sắc. Họ biết, họ đã tìm thấy nhau…