Câu chuyện kể về tình yêu đẹp và đầy mộng mơ của chàng trai 17 tuổi với cô bạn cùng tuổi . Chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng và đầy nội tâm yêu một cô gái nhẹ nhàng , hiền lành . Câu chuyện mang lại cho người đọc dòng hồi ức về chính câu chuyện của bản thân mình mà ai cũng phải trải qua , đó là tình yêu tuổi học trò . Nó ngây ngô , hồn nhiên lắm . Không có sự ganh đua , không phải suy nghĩ , không phải so đo gia cảnh , cứ yêu thôi . Đó cũng là chân lý của tình yêu . Hãy yêu bằng cảm xúc của con tim mình .…
Tôi cứ nghĩ thanh xuân vốn dĩ không hề tồn tại. Thanh xuân hệt như một tiếng chuông vậy. Nó đã qua dẫu ta còn nghe như thể tiếng chuông vẫn còn đọng mãi. Không ai có thể níu giữ một tiếng chuông hay tìm lại một tiếng chuông. Hãy để cơn gió mang thanh âm ấy đi để tạo nên một bầu trời thanh xuân thật đẹpThật ra mình vẫn chưa ưng cái tên này lắm, mong các cậu có thể góp ý cho mình cả về tên lẫn ý tưởng nội dung. Chân thành cảm ơn!…
Trần Mộc Nhiên không tin người ta có thể nhớ một ánh mắt lâu đến vậy. Nhưng rồi Lục Thừa Minh xuất hiện - sau Tết, sau ba năm, sau một ký ức mờ như giấc mơ, và ngồi ngay cạnh cô ở lớp 12A2.Ngày xưa, dưới một gốc anh đào gần nhà, có cậu trai đưa cô một chiếc ô. Cô không kịp hỏi tên. Cậu cũng không để lại gì ngoài một ánh nhìn lạ lùng và... một sự ấm áp thoáng qua.Ba năm sau, ánh nhìn ấy quay lại. "Có phải cậu là cô bé đứng dưới gốc cây anh đào năm đó không?"Không ai nhớ tên ai, nhưng ký ức thì chưa từng biến mất. Cả hai cứ ngỡ là trùng hợp, nhưng mọi dấu vết đều quay về chỗ cũ - những mảnh ghép khớp đến lạ thường.Giữa những lớp học, những giờ Văn lặng lẽ, những trang nhật ký chưa viết tiếp và những bản vẽ còn dang dở, Nhiên và Minh bước lại gần nhau - không vội, không rõ ràng, chỉ là... không tránh nữa. "Viết là để hiểu mình, không phải để giỏi hơn người khác.""Tớ thích cậu. Nhưng tớ không muốn mình là lý do cậu ở lại, nếu nơi cậu muốn đến là bên người khác."Một câu chuyện nhẹ như mùa xuân, nhưng đau vừa đủ để nhớ.Vì đôi khi, hạnh phúc không đến từ người đầu tiên - mà là người không bỏ mình lại.…