Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Mềm dẻo thế này mà không debut làm dancer thì phí quá.💜✔️

【Xác định là chỗ này sao?】

Ngoài khách sạn Lệ Ba, trong một đám bụi cỏ, Cố Tinh Thời đội mũ lưỡi trai đen, nhỏ giọng hỏi với vẻ thần bí.

【Đương nhiên là xác định. Tôi là hệ thống ăn dưa, không có quả dưa nào có thể thoát khỏi tai mắt của tôi.】

【Ký chủ, để tôi nói cậu nghe, chuyện Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch hẹn hò ở đây, ngay cả paparazzi hàng đầu giới giải trí còn chưa ngửi được mùi gió. Chỉ có tôi...】

【Được rồi được rồi, biết cậu lợi hại rồi.】 Cố Tinh Thời qua loa dỗ dành một câu, sau đó tiếp tục quan sát cổng khách sạn. Quả nhiên, hai người đàn ông một trước một sau bước ra.

Người đi trước cao khoảng 1m85, dáng người cao ráo, dù là ban đêm vẫn đội mũ bucket, đeo khẩu trang kín mít từ đầu đến chân.

Không ai khác, chính là lưu lượng đỉnh cấp của giới giải trí, Giang Mạch.

Người đi sau thấp hơn một chút, tên Mạnh Viễn Sanh, trợ lý kiêm tình nhân bí mật của gã.

Mạnh Viễn Sanh không đeo khẩu trang, mái tóc đen hơi dài che đi phần nào ngũ quan tinh xảo, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn mịn màng. Dù trong ánh đèn đường lờ mờ, làn da ấy vẫn trắng đến chói mắt.

Hệ thống ăn dưa thao thao bất tuyệt:【Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch là thanh mai trúc mã. Khi Giang Mạch muốn vào giới giải trí, cha mẹ gã phản đối kịch liệt, còn cắt đứt hết nguồn kinh tế. Là Mạnh Viễn Sanh đi làm ba công việc cùng lúc để nuôi gã. Về sau khi Giang Mạch nổi tiếng, Mạnh Viễn Sanh trở thành trợ lý kiêm người chăm sóc toàn diện, từ giường đến dưới giường. Nhưng mà Giang Mạch, haiz, không phải hạng người tốt đẹp gì đâu.】

Cố Tinh Thời tỏ vẻ hứng thú:【Nói kỹ chút đi.】

Hệ thống lập tức bắt sóng: 【Ví dụ như lần này, Giang Mạch đột nhiên lên cơn thú tính, liền gọi điện bắt Mạnh Viễn Sanh từ Kinh Thị bay gấp đến Ninh Thị. Cậu ta vừa đến nơi còn chưa kịp thở, đã bị Giang Mạch kéo lên giường lăn qua lộn lại 360 tư thế...】

Cố Tinh Thời: 【Vãi chưởng. Cơ thể dẻo thế này mà không debut làm dancer thì phí quá.】

Hệ thống: 【? 】

Cố Tinh Thời: 【Không sao, cậu kể tiếp đi.】

Hệ thống tiếp tục thao thao bất tuyệt:【Giang Mạch là kiểu tra công điển hình, thế mà Mạnh Viễn Sanh vẫn yêu đến phát cuồng. Vừa xong việc, Giang Mạch kéo người ra ngoài ăn khuya. Mạnh Viễn Sanh không những không từ chối, còn sợ gã ăn đồ bên ngoài không quen, đặc biệt nấu cháo mang theo...】

Cố Tinh Thời nhìn túi đồ trong tay Mạnh Viễn Sanh, rồi nhìn y im lặng đi theo sau Giang Mạch. Dáng đi hơi cứng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại chẳng có chút biểu cảm khó chịu nào.

Cố Tinh Thời tấm tắc thở dài: "Đẹp trai, dẻo dai, thể lực tốt, nhẫn nại cao. Đúng là nhân tài trời sinh để làm idol hút fan mà."

Hệ thống: 【?? 】

Hệ thống: 【Ký chủ, có phải cậu hơi oai quá rồi không?】

【Oai chỗ nào?】 Cố Tinh Thời trả lời rất nghiêm túc: 【Tôi là người đại diện, quan sát những chuyện này chẳng phải là công việc cơ bản sao?】

Hệ thống: 【......】

Nửa năm trước, Cố Tinh Thời nhận được một bản di chúc. Một người chú họ xa để lại cho cậu quyền sở hữu một công ty quản lý giải trí.

Cố Tinh Thời hí hửng bay đến Kinh Thị tiếp nhận công ty, trong lòng nghĩ chắc mình sắp mở ra con đường làm giàu mới. Ai ngờ vừa mở cửa ra, trống rỗng. Nghệ sĩ dưới trướng đã dọn đi sạch bách, tài khoản công ty còn sạch hơn cả mặt cậu sau khi tẩy trang.

Khi đó, Cố Tinh Thời cũng muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng thuyền đã lên nước, không thể nhảy xuống được nữa. Cũng may, ông trời thương tình, tặng cậu một bàn tay vàng, hệ thống ăn dưa.

Trước đó, Cố Tinh Thời nghe nói hợp đồng của Giang Mạch với công ty cũ sắp hết hạn, hiện tại đang tìm công ty mới để ký.

Trùng hợp làm sao, hệ thống ăn dưa lại báo tin nóng. Tối nay Giang Mạch sẽ gặp người tình bí mật.

Phải biết, Giang Mạch debut được 5 năm, luôn giữ hình tượng thanh sạch, là dòng nước tinh khiết hiếm hoi giữa vũng bùn giới giải trí.

Cho nên khi nghe tin này, Cố Tinh Thời không ngần ngại vung tiền mua vé bay gấp tới Ninh Thị, vừa để ăn quả dưa hiếm có khó tìm này, vừa xem thử có cơ hội ký được với Giang Mạch không.

Ai ngờ đâu, quả dưa này lại nổ to hơn cả cậu tưởng.

Khi thấy Giang Mạch và người kia đã đi xa, Cố Tinh Thời lập tức chui ra khỏi bụi cỏ, lén lút bám theo phía sau như một paparazzi bán chuyên.

Chỉ một thoáng sau, hệ thống ăn dưa vốn vừa im re lúc nãy đã phục hồi năng lượng, hăng hái buôn tiếp:【Giang Mạch vừa được Mạnh Viễn Sanh chăm sóc tỉ mỉ, vừa lén lút hẹn hò người khác. Mà đáng sợ nhất là gì cậu biết không? Tình nhân kia, lại chính là em họ của Mạnh Viễn Sanh.】

Cố Tinh Thời sững sờ đứng hình tại chỗ, chấn động thật sự.

Đúng lúc đó, Giang Mạch nhận được một cuộc gọi. Gã nói vài câu với Mạnh Viễn Sanh, sau đó quay người bỏ đi thẳng, để lại người kia đứng lặng lẽ dưới ánh đèn đường.

Hệ thống phẫn nộ: 【Trời má ơi. Quá phũ.】

Rồi ngay sau đó, nó lại đổi giọng đầy phấn khích:【Cậu biết ai là người vừa gọi điện cho Giang Mạch không?】

Sau vài ngày đồng hành, Cố Tinh Thời đã quá hiểu kiểu úp mở của hệ thống. Thế nên khi nghe đến đây, cậu lập tức cảnh giác 8 phần mười là lại có một quả đại dưa sắp nổ tung trời.

Cậu cũng tò mò hỏi: 【Ai vậy?】

Hệ thống thần bí đáp: 【Là em họ của Mạnh Viễn Sanh, Từ Dịch. Cậu ta lén nhìn điện thoại của Giang Mạch, phát hiện anh ta đến Ninh Thị nên lập tức chạy tới tạo bất ngờ. Hiện giờ đang đứng đợi ngay trước cửa khách sạn đó.】

Cố Tinh Thời nhíu mày:【Hai người đó không sợ bị Mạnh Viễn Sanh phát hiện à?】

Hệ thống khinh thường hừ mũi: 【Ha, đây đâu phải lần đầu. Có khi bọn họ còn thấy kiểu này mới kích thích ấy chứ.】

Cố Tinh Thời: 【6.】

Phía trước, Mạnh Viễn Sanh lặng lẽ nhìn bóng lưng Giang Mạch rời đi. Cả người y như mất hết sức lực, lảo đảo vài bước rồi phải dựa vào gốc cây bên đường nghỉ một lúc mới gắng gượng lê chân vào cửa hàng tiện lợi 24h gần đó.

Cố Tinh Thời nhớ hệ thống từng nói Mạnh Viễn Sanh đang sốt. Nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng cậu chợt dâng lên chút thương cảm.

Thế là, Cố Tinh Thời dứt khoát đi theo luôn.

Hệ thống khó hiểu nói: 【Cậu theo Mạnh Viễn Sanh làm gì? Không định ký Giang Mạch nữa à?】

"Cái đồ tra nam đó." Cố Tinh Thời bĩu môi, giọng khinh khỉnh: "Thôi khỏi, dính vào lại bẩn hồ sơ tôi."

Hệ thống: 【......】

-

Trong cửa hàng tiện lợi, Mạnh Viễn Sanh cầm một chai trà sữa nóng, để hơi ấm trong tay xua tan phần nào cái lạnh ẩm ướt trên người.

Y ngồi xuống chiếc ghế ở góc khuất, mệt mỏi dựa lưng vào tường. Trong lòng lẫn lộn ủy khuất và chua xót, nhưng vì đã quen nhẫn nhịn, y chỉ biết lặng lẽ tự dỗ mình.

Giang Mạch đi là vì công việc, là vì tương lai của cả hai, y không nên nhỏ nhen.

Giang Mạch từng hứa, chờ khi sự nghiệp ổn định, hai người sẽ ra nước ngoài, sống cuộc đời chỉ thuộc về riêng họ.

Nghĩ đến đó, khóe môi Mạnh Viễn Sanh khẽ cong lên, nụ cười ngọt ngào pha lẫn chút mờ mịt.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông chào khách vang lên.

Cửa bị ai đó đẩy mạnh, tiếng bước chân và giọng nói cao vút lập tức phá tan bầu yên tĩnh bên trong.

Người mới đến dường như đang gọi điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới Mạnh Viễn Sanh đang ngồi ở góc khuất. 

Giọng nói đầy kích động vang lên: "...Tin này mà lên, ngày mai chắc chắn top 1 hot search."

"Scandal của Giang Mạch đấy. Có đủ bạo lực chưa?"

Mạnh Viễn Sanh khựng người. Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người kia đội mũ lưỡi trai đen, dáng cao gầy, biểu cảm hưng phấn, rõ ràng chẳng biết y đang ở đây.

Cố Tinh Thời vừa nói, vừa kín đáo nháy hệ thống, ra hiệu theo dõi phản ứng của Mạnh Viễn Sanh. Bản thân thì nhập vai cực nhanh, diễn như thật: "Tôi vừa đuổi theo tình nhân của Giang Mạch tới tận đây, tuyệt đối là tin thật!"

Sắc mặt Mạnh Viễn Sanh lập tức trắng bệch. Cậu ta giật mình, nghĩ rằng có lẽ mình bị phát hiện nên vội vàng lấy điện thoại định nhắn cho Giang Mạch.

Ngay sau đó lại nghe thấy đối phương nói: "Tôi vừa đuổi theo tình nhân của Giang Mạch đến tận đây. Tuyệt đối là tin thật."

Sắc mặt Mạnh Viễn Sanh lập tức tái nhợt.

Y siết chặt chai trà sữa trong tay, trái tim đập loạn. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, mình đã bị phát hiện rồi sao?

Hoảng hốt, cậu vội lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Giang Mạch.

Nhưng ngay giây tiếp theo, y lại nghe thấy đối phương nói: "Tình nhân của Giang Mạch hình như là một tiểu diễn viên, tên Từ Dịch."

Mạnh Viễn Sanh sững sờ.

Phản ứng đầu tiên của y là chắc chắn mình nghe nhầm rồi!

Sao có thể là Từ Dịch?

Nhưng trong đầu lại hiện lên vô số chi tiết đáng nghi.

Từ Dịch nhỏ hơn y hai tuổi, ngày thường cực kỳ sùng bái Giang Mạch, cứ như cái đuôi bám dính lấy người ta. Gặp là anh Mạch dài, anh Mạch ngắn, còn hay bá vai bá cổ, thân mật đến mức khác thường.

Mà Giang Mạch thì chưa bao giờ cự tuyệt.

Có lần, Mạnh Viễn Sanh còn thấy Từ Dịch vòng tay ôm cổ Giang Mạch, thậm chí tựa đầu lên lưng gã.

Giang Mạch từng giải thích: "Từ Dịch còn nhỏ, bám người là chuyện bình thường. Anh xem nó như em trai thôi. Đối tốt với nó là vì yêu em nên thương cả người nhà em."

Cho nên, dù trong lòng Mạnh Viễn Sanh có thấy không ổn, y vẫn chỉ có thể tự an ủi rằng mình quá nhạy cảm.

Nhưng thật sự chỉ là nhạy cảm quá mức sao?

Như để phản bác suy nghĩ ấy, giọng nói của đối phương lại vang lên, rõ ràng từng chữ: "Tin hay không thì tùy cậu. Chỉ là tôi chưa từng tin vào cái gọi là tình huynh đệ. Dù sao thì, Quan Vũ cũng sẽ không ôm Trương Phi vào khách sạn như thế đâu."

Giọng người kia dần dần xa đi.

Mạnh Viễn Sanh bất chấp tất cả, vội vàng đuổi theo, chỉ mong hỏi cho rõ ràng. Nhưng vừa chạy đến cửa hàng tiện lợi, lại chẳng còn thấy bóng dáng đối phương đâu.

Y đứng yên tại chỗ rất lâu, trong lòng giằng xé dữ dội, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía khách sạn.

Mãi cho đến khi y rời khỏi, một cái đầu mới lén thò ra từ sau lùm cây bên cạnh.

Cố Tinh Thời: 【 Hú hồn. Cuối cùng cũng dụ được người đi rồi. 】

Hệ thống hưng phấn xoa tay: 【 Mau theo sau. Loại dưa kinh thiên động địa thế này mà bỏ lỡ thì hối hận cả đời. 】

Một người một hệ thống vội vàng bám theo sau Mạnh Viễn Sanh vào khách sạn.

Một người một hệ thống vội vàng bám theo sau Mạnh Viễn Sanh vào khách sạn.

Càng đến gần phòng của Giang Mạch, trái tim Mạnh Viễn Sanh càng co thắt dữ dội.

Cuối cùng, y cũng dừng lại trước cánh cửa đó.

Cửa phòng không đóng hẳn, từ khe hở truyền ra những âm thanh mơ hồ, xen lẫn tiếng thở gấp gáp và tiếng rên khẽ như dao cứa vào tim.

Giống như có ai đó tạt thẳng một chậu nước lạnh vào ngực, khiến toàn thân Mạnh Viễn Sanh run lên, tim đập loạn rồi trống rỗng đến đáng sợ.

Y đột ngột đẩy cửa ra.

Trong căn phòng suite sang trọng, ánh đèn mờ phủ xuống hai bóng người quấn lấy nhau, những gương mặt mà y quen thuộc nhất trên đời.

Giây phút đó, tất cả âm thanh như ngừng lại.

Ngay lúc này, người nằm gần phía cửa như cảm nhận được điều gì, chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn thấy Mạnh Viễn Sanh đang đứng đó với gương mặt không biểu cảm, giọng nói cậu ta lập tức nghẹn lại, run run gọi: "Anh họ!!!!"

Giang Mạch lúc này còn chưa nhận ra điều bất thường, trong đầu vẫn văng vẳng hơi men và cảm giác hỗn loạn. 

Gã buông một câu đùa nửa thật nửa trêu, không hề hay biết phía sau đang là vực sâu không đáy: "Em đúng là tiểu yêu tinh, lại thích chơi mấy trò kích thích như thế này hả?"

Từ Dịch sắc mặt trắng bệch: "Không... không phải như vậy..."

Lúc này Giang Mạch mới nhận ra có điều không ổn. Hắn quay đầu lại, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt liền đông cứng. 

Mạnh Viễn Sanh đang đứng ngay cửa, gương mặt không chút biểu cảm.

"Sanh Sanh, em... sao em lại ở đây."

Cố Tinh Thời nấp ngoài hành lang, vừa vặn chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Cậu khẽ hừ một tiếng đầy chán ghét, không chút khách khí giơ điện thoại lên, tách tách chụp liền mấy tấm.

Mấy người trong phòng hoàn toàn không phát hiện ra.

Từ Dịch hoảng hốt, vội ôm lấy cánh tay Giang Mạch, giọng run run mà vẫn cố tỏ ra đáng thương: "Anh Mạch, anh họ cũng đã thấy rồi, anh cũng đừng giấu nữa, chúng ta..."

"Câm miệng." Giang Mạch gần như gào lên, dùng sức đẩy Từ Dịch ra.

Gã dùng lực quá mạnh, khiến Từ Dịch ngã ngửa xuống đất, ánh mắt tràn đầy tủi thân: "Anh Mạch..."

Giang Mạch chẳng buồn để ý tới cậu ta, cuống quýt mặc lại quần áo, vừa run vừa nói với Mạnh Viễn Sanh: "Sanh Sanh, em nghe anh giải thích đã..."

Lời còn chưa dứt, Mạnh Viễn Sanh đã vung tay tát cho gã một cái.

"Bốp." thanh vang dội giữa căn phòng, như một tiếng sét xé toạc không khí.

Cố Tinh Thời và hệ thống cùng lúc hô lên:【 Quá đã!!! 】

Hốc mắt Mạnh Viễn Sanh đỏ bừng, thân thể khẽ run, gần như đứng không vững.

Từ trước đến nay, y luôn một lòng nhường nhịn Giang Mạch. Dù gã quá quắt, lạnh nhạt hay tàn nhẫn thế nào, y vẫn lặng lẽ chịu đựng. Đây là lần đầu tiên Mạnh Viễn Sanh phản kháng lại, trong nỗi sợ hãi thấp thỏm, lại có một tia khoái cảm mơ hồ, như vừa bứt đứt xiềng xích.

Giang Mạch cảm nhận được cơn đau rát trên mặt, hoàn toàn không dám tin Mạnh Viễn Sanh lại dám đánh gã.

Từ khi bước chân vào giới giải trí đến nay, gã vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, được người người nâng niu, chưa từng bị ai động đến. Không ngờ người đầu tiên ra tay với gã lại là Mạnh Viễn Sanh, người luôn ngoan ngoãn, dịu dàng và phục tùng gã suốt bao năm.

Cơn giận bốc lên đầu, Giang Mạch gào to: "Cậu cũng dám đánh tôi? Cậu nghĩ cậu là ai? Hôm nay cậu có được chút tài nguyên, chẳng phải đều là nhờ tôi cho sao? Thấy cậu ngoan nên tôi mới để yên. Đừng có tưởng mình là bạn trai chính thức của tôi."

Những lời này cay nghiệt đến mức ngay cả người ngoài như Cố Tinh Thời cũng thấy máu sôi ùng ục.

Mạnh Viễn Sanh lại bất ngờ bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh như nước: "Anh nói đúng."

Không khí trong phòng thoáng chốc đông cứng.

Giang Mạch tưởng rằng y chịu thua, nên giọng cũng dịu xuống.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Mạnh Viễn Sanh mở nắp chai cháo trong tay, dứt khoát dội thẳng cả bình lên người gã.

Giang Mạch hét ầm lên: "Mạnh Viễn Sanh!!!"

Cố Tinh Thời thiếu chút nữa bật cười thành tiếng:【 Đẹp trai thật sự.】

【 Tôi quyết định rồi. Tôi muốn đầu tư cho cậu ấy. 】

---------------------

21/07/2025 _ 27/10/2025

Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com