Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 - Khi yêu phải giấu

Sau chuyến đi Đà Lạt, mọi thứ như... khác đi.
Không phải kiểu công khai, cũng chẳng ai nói gì,
nhưng ai tinh ý cũng thấy chị Dung cười nhiều hơn,
và Hằng — thôi không lườm chị quá 3 giây như trước.

Sáng thứ hai.
Công ty họp tuần.
Dung ngồi đầu bàn, Hằng ngồi chếch đối diện.

Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, là Hằng cúi xuống,
còn Dung thì giả vờ xem tài liệu, nhưng khóe miệng lại cứ cong cong.

"Chị Dung."
"Dạ?"
"Báo cáo tháng trước chị chưa gửi cho em."
"Ờ, chị quên. Tối chị gửi qua nha."
"Gửi mail công ty nha, đừng có nhắn tin riêng."
"Ờ, mail thì mail. Nhưng nhắn tin riêng cho vui cũng được mà."
"Không được."
"Ờ, nhưng chị gửi hình con mèo cũng không được luôn hả?"
"..." – Hằng quay đi, giọng nhỏ – "Không. Mèo cũng không."

Lan – cô đồng nghiệp ngồi kế, liếc nhìn hai người, nheo mắt:

"Ủa, hai người thân dữ ta?"
"Ờ... đồng đội mà," Dung cười, "chọc chút cho dễ làm việc."
"Chọc hoài coi chừng người ta mệt."

Hằng nghe, khẽ ho, rồi cúi xuống lật giấy.
Dung chỉ cười trừ, nhưng tim hơi chùng lại.
Giấu cũng mệt, nhưng lộ chắc còn mệt hơn...

Trưa, phòng ăn công ty.
Hằng ngồi cùng nhóm bạn nữ, Dung thì ngồi với mấy anh phòng kế.

Nhưng bằng cách nào đó, Dung vẫn tìm được cớ đi ngang bàn cô.

"Ủa, trứng chiên đó ngon không?"
"Bình thường."
"Ăn thử miếng được không?"
"Không."
"Chị ăn miếng thôi mà."
"Không có miếng nào hết."

Cả bàn cười, tưởng hai người lại "khắc khẩu" như trước.
Chỉ có Dung và Hằng biết, tối qua ai là người gửi hộp trứng chiên đó.

Chiều.
Trời đổ mưa nhỏ.
Dung đứng nhìn qua cửa kính, nghĩ vẩn vơ.
Cô nhận được tin nhắn.

Hằng: "Đừng có đứng cửa sổ nữa, gió bay vô làm ướt giấy đó."
Dung: "Ờ, lo cho chị hả?"
Hằng: "Lo cho phòng thôi."
Dung: "Ờ, còn người trong phòng thì không hả?"
Hằng: "Người đó biết tự lau."
Dung: "Ờ, chị chỉ lau khi có người nhắc."
Hằng: "..."
Hằng: "Vậy lau đi."
Dung: "Dạ, chị lau tim trước."

Hằng đọc xong, thở dài, nhưng môi lại cong lên rõ rệt.
Chị này đúng là hết thuốc chữa.

Tối, sau giờ làm.
Hằng chuẩn bị về thì Dung gọi lại.

"Hằng, đợi chị chút."
"Gì vậy?"
"Có cái file muốn gửi."

Chị đưa USB, tay khẽ chạm vào tay cô — thoáng thôi.
Nhưng tim Hằng đập nhanh thấy rõ.

"Đừng làm vậy ở công ty."
"Ờ. Quen tay."
"Lần sau đừng quen."
"Ờ. Nhưng tay chị quen tìm tay em rồi."

Cô nhìn chị, ánh mắt lẫn giữa giận và thương:

"Chị làm em sợ thiệt đó."
"Sợ gì?"
"Sợ bị người khác thấy."
"Ờ, nếu thấy thì chị nhận hết."
"Không được."
"Sao?"
"Vì em cũng thương rồi."

Dung khựng lại.
Giọng cô nhỏ mà chắc:

"Chị hứa sẽ cẩn thận hơn. Nhưng cho chị được thương em một cách đàng hoàng, dù có phải giấu."

Hằng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Cái gật đầu bé xíu đó,
nhưng đủ để cả hai yên lòng.

Tối hôm đó, tin nhắn lại tới.

Dung: "Ngủ ngon nha, bé bí mật của chị."
Hằng: "Đừng gọi vậy, kỳ lắm."
Dung: "Ờ, vậy gọi là 'bình yên của chị' nha?"
Hằng: "Cũng không."
Dung: "Ờ, vậy chị gọi là 'em' thôi."
Hằng: "...Ngủ ngon, chị Dung."

Dung: "Ừ, em của chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com