Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 26 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
Quả nhiên Trạch Gia là đại nhân vật trong thương trường đầy khắc nghiệt. Điều đặc biệt hơn cả là Trạch Gia cùng Đinh Trình Hâm là đồng niên không chênh lệch về tuổi tác. Còn trẻ như vậy đã là chủ quản của hệ thống công ty lớn nhỏ tại Mỹ. Sau lưng y chắc hẳn còn có thế lực lớn chống lưng nên mới có thể ung dung trở về Trung Quốc gầy dựng thêm hàng loạt chi nhánh.
Gia thế của người này hiện còn là ẩn số. Đinh Trình Hâm nhìn đối phương, thật không đoán ra người trông chững chạc trưởng thành như vậy lại cùng tuổi với mình. Trong lòng có chút nể phục.
Hợp đồng đã được thoả thuận vô cùng viên mãn, buổi đàm phán kết thúc trong sự vui vẻ của hai bên. Gia Trạch tiễn hai người nọ một đoạn chợt đưa ra lời đề nghị mời Đinh Trình Hâm ở lại hàn huyên.
- Đinh thiếu gia, xem như chỗ chúng ta có giao tình tốt đẹp. Tôi có thể mời cậu ở lại nói chuyện một lúc không?
Đinh Trình Hâm còn chần chừ khó xử, người cha mẫu mực liền vui vẻ đồng ý hộ.
- Được chứ. Dù sao Trình Hâm cũng luôn rảnh rỗi.
- Cha....!!!
- Được rồi, hai đứa bằng tuổi. Chắc chắn có nhiều chuyện để nói, ta già rồi cần về sớm nghỉ ngơi. Không làm phiền.
Nói đoạn liền thoả mãn rời đi. Để lại Đinh Trình Hâm đang ngượng chín mặt ở phía sau.
- Chúng ta xuống tầng hầm nói chuyện. Ở đây có nhiều người để ý, không tiện.
[Nơi sáng lạng thì không tiện, rồi cắp con tôi vô bóng tối nhạc nhẽo xập bình bia rượu khắp nơi chi!]
Tới nước này, Đinh Trình Hâm đành đẩy thuyền trôi theo nước. Thi thoảng lại sốt ruột nhìn đồng hồ.
Club không quá ồn ào, người ra vào tấp nập nên cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà theo dõi xem bọn họ có thân phận như thế nào. Trạch Gia gọi sẵn đồ uống đặt xuống trước mặt Đinh Trình Hâm. Khoé môi vẫn không ngừng nhếch lên.
- Thật không ngờ nha Đinh thiếu gia. Hôm nọ có ai đó lại nói với tôi là y chỉ là sinh viên năm ba muốn tìm thú vui tao nhã.
- Vậy còn anh thì sao, thương nhân thành đạt? - Đinh Trình Hâm cong môi, xéo sắc đáp trả.
Người nọ không cảm thấy cậu đanh đá, chỉ thấy đáng yêu liền bật cười thành tiếng.
- Cổ cậu, là bị muỗi đốt sao. Muỗi khá to đấy.
Trạch Gia vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào những vết tím vàng ở hõm cổ Đinh Trình Hâm khiến vành tai cậu đỏ ửng. Cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.
- Tôi chỉ đùa một chút thôi. Đinh Thiếu gia, chúng ta thật có duyên. Hahaha.
[Không, con tôi không bị muỗi cắn, nó bị ngựa cắn. Rồi người ta có npy rồi thì duyên phận gì nữa!]
- Đừng gọi tôi là thiếu gia, gọi tôi là A Trình được rồi. Không có duyên phận gì đâu, tôi còn phải cảm ơn anh vì mấy chén rượu hôm nọ. Báo hại tôi thức dậy đầu đau như búa bổ.
Trạch Gia mỉm cười, nội tâm có chút tiếc nuối. Đêm hôm đó nếu không phải Lưu Diệu Văn phá đám, y đã được ở cạnh gia nhân rồi. Y chủ động cụng ly với cậu.
- Sau này hi vọng sẽ được Đinh gia chiếu cố nhiều hơn. Thương trường Trung Hoa, tôi có mấy phần không chắc chắn.
- Còn tuỳ thuộc vào thái độ của anh nữa. Trạch tiên sinh.
Bọn họ nói chuyện một hồi lâu, tâm trạng của Đinh Trình Hâm cũng khá là tốt. Người nọ xem ra có rất nhiều điểm chung với cậu, kể cả là trong việc làm ăn, đối nội đối ngoại hay sở thích. Đinh Trình Hâm cảm thấy y rất thú vị.
Trạch Gia có khuôn mặt vô cùng sắc sảo, nghiêm nghị lại pha chút phong lưu phóng đãng, đôi khi khiến người khác có chút kinh sợ khi nhìn vào. Nhưng Đinh Trình Hâm lại là trường hợp ngoại lệ, cậu không những nhìn trực diện vào ánh mắt của đối phương, còn mang theo hàm ý khiêu khích. Trước khi bước vào ghế lái hộ tống Đinh Trình Hâm trở về Trạch Gia lịch sự chủ động mở cửa xe cho cậu.
Chân chưa bước tới ngưỡng cửa, trước mắt liền tối sầm lại. Ngất gục theo quán tính đổ về phía sau, vừa vặn ngã vào lòng Trạch Gia. Cả người cậu nóng ran vì sốt cao.
Đối phương lấn cấn ôm lấy eo Đinh Trình Hâm, bế vào xe. Nhẹ nhành đặt cậu nằm xuống ghế phụ, cởi áo vest đen kê đầu cho người nọ. Không rõ địa chỉ nhà đối phương, bất đắc dĩ Trạch Gia đành phải đưa người về nhà tá túc một đêm.
Điện thoại trong bao quần vang lên đều đều dai điệu bài hát. Trạch Gia mạo muội cầm lấy bấm nghe. Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm đầy sự lo lắng.
- Đinh Nhi... khuya lắm rồi, cậu không trở về nhà sao?
- Alo. Tôi là bằng hữu của cậu ấy. Hiện tại cậu ấy đã nghỉ ngơi ở nhà tôi rồi. Có gì ngày mai liên lạc lại nhé.
Trạch Gia nhìn tên được lưu trên màn hình điện thoại, sắc mặt có chút khó coi vội vàng cúp máy. Để lại Mã Gia Kỳ ở bên kia trào lửa hận.
Trong đầu y chợt loé lên ý định xấu xa gì đó. Trạch Gia đắp cao chăn cho Đinh Trình Hâm, dùng chính điện thoại của cậu thuận tay chụp một bức ảnh. Chủ nhân của nó vốn không phòng bị, đến mật khẩu máy cũng không buồn đặt. Y mở wechat, cái tên Mã Gia Kỳ hiện lên đầu tiên, còn đang sáng đèn.
Tấm ảnh lập tức được gửi qua cho đối phương, chỉ đợi người nọ xem xong liền bấm thu hồi như chưa hề có gì xảy ra. Trong bóng tối, khoé miệng của ai đó nhếch lên hỉ nộ vô thường.
Đinh Trình Hâm giật mình tỉnh lại, đã là 6 giờ sáng. Mặt trời cũng đã lên phân nửa, cậu nhìn xung quanh mọi thứ đều lạ lẫm vô cùng. Sắc mặt đột nhiên trở nên hốt hoảng, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn. Đinh Trình Hâm vội vã mở điện thoại kiểm tra. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ, chính là cảm giác thất vọng.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
- Vào đi. - Giọng cậu có chút buồn bã.
- Cậu rửa mặt đi, tôi chở cậu về nhà.
Đối phương quản lý trạng thái thật tốt, không lộ ra nửa phần sơ hở gì. Căn bản Đinh Trình Hâm không thể đoán được y là kiểu người như thế nào.
Dọc đường bọn họ không chuyện trò qua lại. Đinh Trình Hâm luôn chống cằm nhìn ra cửa kính ô tô. Những con đường, hàng cây như đang chuyển động tụt lùi về phía sau. Căn biệt thự trắng toát lấp ló sau những hàng cây cao lớn. Cậu vội ra hiệu cho y dừng xe.
- Tới nơi rồi... cảm ơn anh đã cho tôi ngủ lại còn đưa tôi về nhà. Phiền phức cho anh quá. - Đinh Trình Hâm bối rối gãi đầu.
- Chuyện nhỏ thôi. Chúng ta là bạn mà. - nói liền nở nụ cười tự nhiên, cảm giác rất quen mắt.
Đinh Trình Hâm có chút mệt mỏi, loạng choạng bước dọc theo những bậc thang.
"Xoạch."
Cánh cửa phòng mở ra, Mã Gia Kỳ đã ngồi sẵn trên giường đợi cậu. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói gì cả.
Đinh Trình Hâm thay đồ chuẩn bị lên lớp học tiết vũ đạo. Mã Gia Kỳ cũng bận rộn soạn sách vở. Trong lòng Đinh Trình Hâm có chút hụt hẫng, đáng lý ra như bình thường anh sẽ phải hỏi xem cậu đã đi đâu làm gì đêm qua mà không trở về nhà. Cậu vẫn không hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo khó hiểu trong ánh mắt của đối phương.
Tối hôm ấy, Mã Gia Kỳ không nói câu nào liền âm thầm trở về nhà. Hỏi ra mới biết Mã lão gia cùng Mã phu nhân đã trở về.
Mã Gia Minh bước vào nhà gặp con trai, chưa kịp để anh lên tiếng chào hỏi liền ban xuống một cái tát trời giáng. Mặt mày người nọ xây xẩm suýt ngã về phía sau. Mã phu nhân từ phía sau vội chạy tới can ngăn, bưng lệ đỡ lấy con trai.
Mã Gia Minh quát lớn.
- Mày đúng là vô tích sự. Có chút chức vụ cỏn con cũng không giữ được, sau này không biết làm nên trò nên trống gì. Mã gia dựa vào mày để lo hương hoả sao?
- Con xin lỗi... con
- Mày không cần giải thích, tao biết cả rồi. Chỉ vì một thằng con trai thôi sao? Triệu Anh, bà xem bà nuôi dạy con cái như thế nào. Từ bây giờ cấm mày qua lại với nó. Nếu không đừng trách tao.
Mắng chửi một hồi, người đàn ông gia trưởng liền bỏ đi cho khuất mắt khuất mũi. Để lại Mã Gia Kỳ đang chết trân giữa nhà. Triệu Anh khẩn trương sờ sẫm gương mặt đỏ tấy hằn năm ngón tay thô bạo rõ rệt, xót xa ôm chặt lấy hài tử.
Mã Gia Kỳ rơi vào trầm mặc, gỡ tay người phụ nữ nọ ra khỏi người, lặng lẽ bỏ lên lầu.
Những giọt nước mắt tủi nhục lăn xuống từ khoé mắt bị anh đưa tay gạt đi sạch sẽ. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bức tường phía đối diện, bất ngờ tung một quyền đấm mạnh vào. Máu nứt ra từ kẽ tay, đỏ tươi rực rỡ dính lên nền tường. Anh không hề cảm thấy đau đớn, kéo từ trong hộc tủ ra những mảnh giấy ăn mịn nhẹ nhàng lau sạch sẽ.
Từ trước tới nay vị trí của Mã Gia Kỳ trong mắt cha còn không bằng một hạt bụi bẩn. Ông ấy luôn hoài niệm về đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn xấu số kia mà phủ nhận sự tồn tại của anh trên thế gian này. Chỉ cần Mã Gia Kỳ phạm một lỗi nhỏ, anh sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nề.
Nếu được quay ngược về thời gian, năm đó anh sẽ không theo mẹ đặt chân vào Mã gia.
Mã Gia Kỳ ngồi vào bàn học, đôi tay bối rồi xoa lên kính điện thoại. Cứ nhìn nó sáng lên rồi lại tắt đi một hồi. Cuối cùng anh quyết định cầm lên soạn tin nhắn. Viết rồi lại xoá đi lặp đi lặp lại nhiều lần mới đủ can đảm bấm gửi.
"Đinh Trình Hâm. Tạm thời chúng ta đừng gặp nhau một thời gian sẽ tốt hơn. Sắp thi cử rồi, tớ không muốn sao nhãng quá trình ôn tập."
Nhắn xong liền mệt mỏi gục xuống bàn. Vùi mặt vào vòng tay che đi đôi mắt đỏ au.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com