Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Điền Chính Quốc vươn vai, lờ mờ thấy cả cơ thể mình bị ghì chặt trong vòng tay của người bên cạnh. Cậu quay sang, Kim Thái Hanh vẫn yên bình ngủ, một tay đặt dưới đầu cậu, một tay vòng qua eo cậu ôm gọn.

Mới sáu giờ sáng nhưng Điền Chính Quốc không ngủ được nữa. Cậu cầm điện thoại, gọi cho chị An Dĩnh.

"Lát nữa em sẽ tới xem kịch bản. Được, chị cho xe tới đón em."

Điền Chính Quốc vừa tắt máy đã bị một bàn tay kéo lại xuống giường. Cậu nhăn mặt, chóp mũi chạm vào yết hầu Kim Thái Hanh. Hắn vuốt ve dọc xương sống cậu, đề nghị: "Để tôi đưa em đến đó." Điền Chính Quốc từ chối: "Không phiền tới anh, tôi đi xe chị An Dĩnh quen rồi."

Kim Thái Hanh càng nài nì, cậu càng từ chối. Cuối cùng, hắn đành gọi bữa sáng rồi đến công ty trước. Điền Chính Quốc ngồi yên trên ghế đợi hắn đi xa. Cậu mệt mỏi gục đầu xuống hai tay mình, chờ xe của quản lý đến đón mình đi.

Chiếc xe đen bóng chở Điền Chính Quốc rẽ ra đường lớn, cậu ngồi trên xe, uống tạm một hộp sữa. Điền Chính Quốc vốn bị huyết áp thấp, đôi lúc vận động quá tốn sức sẽ bị choáng váng nên bên người lúc nào cũng mang theo chút đồ ngọt. An Dĩnh lái xe, liếc qua phía cậu.

"Đã dọn đến ở chung với Kim Thái Hanh rồi cơ đấy?"

Cậu cười nhạt: "Là hắn ép em."

An Dĩnh thở dài, ném cho cậu một tập kịch bản dày.

"Điền Chính Quốc, đôi lúc chị chẳng hiểu nổi cậu nữa. Biết bao nhiêu diễn viên, ca sĩ thèm khát có được một kim chủ như Kim Thái Hanh chống lưng, còn cậu, có mà không biết nắm bắt, lại còn cố đẩy anh ta ra xa."

Điền Chính Quốc day day thái dương, lật giở từng trang kịch bản.

"Chị không hiểu được đâu, chị An Dĩnh. Em chỉ muốn đời này kiếp này không còn dây dưa với hắn. Để ai đó mang được hắn đi làm kim chủ cho họ thì em cũng muốn lắm."

An Dĩnh lắc đầu, đứa trẻ này vẫn luôn kiên định như ngày nào.

Điền Chính Quốc vừa đi vừa đọc qua kịch bản, sau cùng hỏi An Dĩnh: "Tóm lại nội dung chính của kịch bản là gì vậy?"

An Dĩnh cho xe dừng đèn đỏ rồi nói.

"Nhân vật nữ chính được nam chính tỏ tình thời đại học, dùng mọi cách giữ cô ta lại bên mình mà không được. Sau đó, nam chính phải theo gia đình ra nước ngoài, nhiều năm sau mới trở về. Khi trở về rồi gặp lại nữ chính năm xưa thì lại tiếp tục theo đuổi cô ta. Lúc này nữ chính bắt đầu nhận ra tình cảm của mình..."

Tập kịch bản trên tay Điền Chính Quốc rơi xuống sàn xe khiến An Dĩnh giật mình quay ra. Cô nhìn đôi môi run rẩy đang mím chặt của Điền Chính Quốc, lo lắng hỏi: "Em sao vậy?"

Cậu nhặt kịch bản lên rồi quay đi, lắc đầu: "Em không sao, chị đừng lo." Nhưng từ sâu thẳm bên trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của cậu, những kí ức u ám ấy đang ngày một dâng lên như sóng biển, xô lên nhau khiến đầu cậu đau điếng.

Điền Chính Quốc giật áo An Dĩnh: "Chị An Dĩnh, có thể quay xe về được không?"

An Dĩnh kinh ngạc: "Nhưng đã hẹn..."

Điền Chính Quốc kêu lên: "Nhanh đi, làm ơn!"

An Dĩnh bất lực cho xe quay đầu, chạy thẳng về căn hộ của Kim Thái Hanh.

An Dĩnh đưa Điền Chính Quốc vào nhà rồi gọi cho đạo diễn, bịa ra một lí do rằng cậu đột nhiên bị ốm, không thể đến được rồi rối rít xin lỗi. Cũng may Điền Chính Quốc chưa bao giờ có tiếng xấu trong làng giải trí, đạo diễn cũng tin tưởng đồng ý ngay.

An Dĩnh tỏ ý muốn ở lại chăm sóc cậu liền bị cậu từ chối. Cô chỉ còn biết khuyên một câu: "Em nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì buồn phiền cũng đừng giữ trong lòng."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Cảm ơn chị."

An Dĩnh về rồi, đầu Điền Chính Quốc lại càng đau hơn. Cậu loạng choạng mở tủ, lấy ra hai viên thuốc an thần rồi cứ thế cho vào miệng nuốt. Thứ thuốc đắng ngắt hăng hắc khiến cổ họng Điền Chính Quốc phản ứng muốn nôn ra nhưng cậu bịt miệng, ép chúng quay ngược trở về dạ dày mình.

Điền Chính Quốc ngả người xuống giường, nhắm chặt mắt lại, cố gắng ru mình vào giấc ngủ để thoát khỏi cơn đau dữ dội kia.




...




Tôi của năm mười tám tuổi, mái tóc đen rủ xuống vầng tráng cao xán lạn, cơ thể mảnh mai, cao gầy cong lên đạp chiếc xe đạp nhỏ từ phòng trọ đến trường đại học. Năm học mới, một thiếu niên lần đầu lên thành phố, thi đỗ vào một trường đại học lớn, tôi mang trong mình sức sống của tuổi trẻ, niềm tin vào tương lai mà cha mẹ đã vẽ ra trước mặt tôi nếu tôi thi đỗ đại học.

Mười tám tuổi, tôi vẫn ngây thơ không bao giờ tin rằng sẽ có một ngày, cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại bởi hắn.

Hắn là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của khoa kinh tế. Hắn chính là kẻ sinh ra đã ngậm chiếc thìa vàng óng ánh trong miệng, ngạo nghễ đứng trên đỉnh nhìn xuống thế giới hỗn loạn này.

Lần đầu tiên tôi gặp hắn, là ngày hội các câu lạc bộ ở trường.

Tôi và hắn cùng đăng kí vào câu lạc bộ nghệ thuật. Hắn bắt tay tôi: "Tôi là Kim Thái Hanh, sinh viên năm hai khoa kinh tế."

Tôi ngại ngùng đáp lại hắn: "Em là Điền Chính Quốc, sinh viên năm nhất khoa quảng cáo."

Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi đã thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn tôi chằm chằm, lại thoáng thấy sự thèm khát và độc chiếm ánh lên trên gương mặt anh tuấn của hắn. Hắn nắm chặt tay tôi khiến tôi không thể rời ra.

"Điền Chính Quốc, tôi sẽ nhớ cái tên này."

Tôi đến câu lạc bộ luyện kịch, cũng đã thấy hắn ở đó. Hắn luôn nhàn rỗi, không tham gia bất cứ hoạt động gì nhưng cũng không ai lên tiếng. Tôi tập kịch cùng bạn học, hắn đứng cạnh tôi, chống cằm nhìn. Tôi cảm thấy không thoải mái, bèn nói với hắn: "Đừng... đừng nhìn em như vậy có được không?"

Hắn lại cười, tiến đến góc phòng rồi ngồi xuống. Nhưng dù hắn có ẩn mình trong góc tối ấy, tôi vẫn cảm giác được ánh mắt ấy luôn dõi theo tôi.

Tôi học môn tự chọn, trong giảng đường rộng lớn là hàng trăm sinh viên đến từ các khoa khác nhau. Tôi đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì bị một bàn tay kéo xuống. Tôi mất đà ngã vào người đó, hắn nhân lúc đông người không ai chú ý bèn giữ chặt tôi trong lòng. Tôi vùng ra, hoảng hốt nhìn hắn. Kim Thái Hanh nheo mắt cười với tôi.

Hắn đẩy tôi vào trong, còn hắn án ngữ bên ngoài, không cho tôi đường lui. Suốt buổi học, Kim Thái Hanh chỉ nhìn tôi. Tôi vừa sợ vừa khó chịu, viết ra giấy dòng chữ:

"Xin đừng nhìn em như vậy, anh học bài đi."

Kim Thái Hanh viết một dòng khác ngay dưới dòng của tôi.

"Vì em quá đỗi xinh đẹp, khiến tôi say mê em."

Tôi kinh sợ, lập tức vo mẩu giấy nhét vào túi quần.

Cuối năm nhất, câu lạc bộ nghệ thuật muốn tổ chức liên hoan. Kim Thái Hanh giơ tay đồng ý để mọi người tổ chức ở nhà hắn. Ai cũng vui mừng, trừ tôi. Tôi lảng tránh muốn không đi nhưng hắn đã chặn trước.

"Nghe nói Chính Quốc nấu ăn ngon lắm, để em ấy đến sớm giúp tôi là được rồi."

Mọi người tán thành, cùng nhau nhìn tôi. Tôi đành gật đầu đồng ý.

Đó là lần đầu tiên tôi đến nhà hắn. Một căn hộ trên tầng cao của khu chung cư cao cấp. Hắn là người đón tôi, nhiệt tình một cách kì lạ.

Hắn không hề phiền nhiễu tôi như hắn luôn làm vậy. Kim Thái Hanh chỉ im lặng cùng tôi nấu cơm. Hắn làm một nửa, nói với tôi rằng hắn hơi mệt, muốn vào nghỉ.

Tôi loay hoay một lúc, bỗng bị dao cắt vào tay. Máu đỏ tứa ra từ vết thương, tôi cố xả chúng đi bằng nước lạnh nhưng không hết. Tôi mò mẫm bước ra, muốn hỏi hắn có ego không thì bỗng thấy một cánh cửa đang hé mở, trên ổ khóa còn dính chìa khóa bạc đang đung đưa.

Tôi tò mò tiến đến, mở cửa. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Căn phòng tối tăm chỉ ánh lên ánh đèn đỏ mà tôi hay thấy trong các tiệm rửa ảnh. Tôi dò trên tường tìm công tắc đèn. Ánh đèn tuýp sáng trăng bừng lên, tôi mở lớn mắt, kinh hoàng nhìn xung quanh.

Bốn bức tường trong phòng, chỗ nào cũng dán những bức ảnh lớn có, bé có. Mà kẻ trong ảnh lại chính là tôi.

Tôi ngồi học, tôi tập hát, tôi ngủ gật, tôi đạp xe về phòng trọ, tôi phơi đồ ngoài ban công... Tất cả cuộc sống thường ngày của tôi dường như nằm gọn trong gian phòng này. Tôi thấy khó thở, đưa tay ôm ngực.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Tôi giật bắn mình quay ra, thấy hắn đang đứng trước cửa nhìn tôi, trên tay còn cầm một chiếc bánh kem chocolate nâu bóng.

Hắn đặt bánh xuống đất, cầm tay tôi lên, đưa đầu ngón tay rỉ máu của tôi vào miệng mút mát. Tôi điếng người, rụt tay ra khỏi tay hắn, định bỏ chạy. Nhưng Kim Thái Hanh nhanh hơn tôi. Hắn ép mạnh tôi vào tường, vừa điên cuồng cưỡng hôn tôi vừa nói.

"Tôi thích em, Điền Chính Quốc, tôi thích em."

Tôi gào lên: "Tôi không thích anh, làm ơn tha cho tôi!"

Hắn càng nổi điên: "Em sẽ phải thích tôi!". Hắn đưa bàn tay xuống, cố gắng cởi khuy quần tôi. Tôi cắn mạnh vào bả vai hắn.

"Tôi ghét anh, tôi kinh tởm anh! Anh là đồ cầm thú, khốn nạn!"

Hắn bỗng dừng lại. Tôi đưa đôi mắt đẫm nước ghê tởm nhìn hắn.

Tôi thấy hắn cứ bất động như vậy thì ù tháo chạy, cửa mở mà hắn cũng không đuổi theo.

Tôi chạy ra đến sân chung cư, lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn lên căn hộ của hắn.

Tôi rùng mình.

Hắn đang đứng trước ban công, nhìn theo tôi, bất động như một pho tượng bị lãng quên. Hắn thấy tôi nhìn hắn thì nhoẻn một nụ cười. Tôi quay đầu chạy, không dám trở lại lần nữa.

Sau ngày hôm đó, hắn bỗng dưng biến mất.

Tôi nghe nói, hắn đã đi du học. Mọi người nói, giỏi như hắn, được học ở môi trường quốc tế cũng đáng. Và lúc bấy giờ tôi cũng mới biết, buổi liên hoan ngày hôm đó, chính Kim Thái Hanh đã thông báo hủy với mọi người. Hắn nói, hắn sẽ tự thông báo cho tôi biết, mọi người không cần bận tâm.

Hắn đi rồi, những tưởng tôi đã thoát khỏi móng vuốt của hắn. Nhưng sau này tôi mới hiểu, hắn thực chất không muốn giết tôi một cách nhanh chóng mà hắn đã đào một hố sâu, ném tôi xuống đó và chơi đùa với tôi như con mèo lớn vờn một con chuột nhắt. Toàn bộ những sự kiện diễn ra trong cuộc đời hắn đều là một kịch bản hoàn hảo nhất mà hắn tự tay dựng lên, trong đó có cả tôi.

Kể từ khi hắn đi, bảng điểm của tôi bỗng trở nên tệ hại khủng khiếp. Cho dù tôi đã học bài, làm bài rất tốt, toàn bộ môn học của tôi chỉ toàn điểm F đỏ chói và xấu xí.

Cuối năm hai, tôi bị buộc thôi học. Tôi không dám trở về nhà, cứ loanh quanh ở thành phố tìm việc làm thêm.

Cuối cùng, một vị đạo diễn tình cờ gặp tôi đang làm thêm ở một quán ăn. Ông ta đưa danh thiếp, hy vọng tôi sẽ đến casting cho vai diễn phụ trong bộ phim mới của ông ta. Thiếu tiền, không công việc, lại một thân một mình nơi đất khách quê người, tôi đánh liều tới tham dự buổi casting.

Tôi cứ đóng mấy vai phụ như vậy trong suốt ba năm, cho đến khi Kim Thái Hanh từ Mỹ trở về...




...




Điền Chính Quốc giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại cho dù nhiệt độ trong phòng rất thấp. Cậu nghe tiếng dao lách cách trong bếp, liền tung chăn bước xuống giường.

Kim Thái Hanh thân đeo tạp dề xám, đứng trong bếp thái rau nấu cháo. Điền Chính Quốc vẫn hơi choáng, không may quệt tay làm rơi cốc thủy tinh trên bàn.

Kim Thái Hanh quay lại, thấy cậu đang run run cúi xuống định dùng tay không nhặt thủy tinh. Hắn hoảng hốt kéo cậu ra.

"Đừng đụng vào."

Hắn để cậu ngồi lên ghế, tự tay lấy chổi và máy hút bụi quét sạch những mảnh vỡ sắc nhọn.

Kim Thái Hanh quỳ xuống trước mặt Điền Chính Quốc, nắm lấy đôi tay cậu rồi nghiêng đầu gối lên đùi cậu. Hắn thầm thì.

"Đôi tay này mà bị thương thì tôi phải làm sao? A sao tôi lại bất cẩn như vậy? Sao tôi lại để cốc thủy tinh ở đó? Là lỗi của tôi, là tôi làm em sợ."

Điền Chính Quốc mệt mỏi lên tiếng: "Tại sao lại chọn kịch bản đó?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên, cầm hai bàn tay cậu áp vào hai bên má mình, thành ra Điền Chính Quốc giống như đang ôm lấy gương mặt hắn vậy.

"Vì tôi thấy nó rất hay."

Điền Chính Quốc cười khổ sở: "Anh còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ?"

Nụ cười của Kim Thái Hanh bỗng nhiên tắt ngúm. Hắn đăm đăm nhìn cậu, cuối cùng bật ra một câu.

"Tôi muốn em hiểu cảm giác của tôi. Rằng ba năm bên Mỹ, tôi thực sự đã nhớ em tha thiết đến nhường nào..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com