five
đổng tư thành của những năm trước, ngoại trừ công việc hầu như không để ý đến bất kì thứ nào khác.
đổng tư thành của những năm trước, chắc chắn sẽ không chấp nhận chung chăn chung gối, làm chuyện người lớn với bất kì ai nếu như không hiểu rõ về đối phương.
đổng tư thành của những năm trước, công tư phân minh, không muốn đối xử quá tốt với đồng nghiệp chứ đừng nói gì đến có chuyện để dan díu với họ.
nhưng hình như lý vĩnh khâm là ngoại lệ đầu tiên.
chưa biết chừng sẽ là ngoại lệ duy nhất.
(..)
sau khi rời khỏi nhà của lý vĩnh khâm anh có về căn hộ của mình lấy vài món đồ cần thiết, xong việc rồi liền di chuyển đến nhà giam, gặp qua người vợ cũ của y một lần, với tư cách là luật sư đến để lấy cung thân chủ của mình chứ không phải với tư cách người tình mới của chồng thân chủ.
anh được cai ngục dẫn trước tấm kính chắn trong suốt, đằng sau tấm kính là một người phụ nữ, khuôn mặt tiền tụy, đôi mắt hoảng loạn và tay chân run lẩy bẩy, một biểu hiện chung của các bệnh nhân tâm thần.
"phu nhân lý, tôi là luật sư của cô, tên là đổng tư thành."
"luật sư? tôi không giết người, anh phải tin tôi, tôi không giết người! anh là luật sư của tôi, anh phải tin tôi!" - cô ta gào loạn, mái đầu bê bết rung lắc qua lại trông thật kinh dị.
"phu nhân lý, tôi cần cô phải thật bình tĩnh, nếu cô muốn lành lặn rời khỏi đây thì mong cô hợp tác."
cô ta quay đầu nhìn hai tên canh ngục hung dữ ở góc phòng rồi rưng rưng nhìn anh, gật mạnh đầu.
"phu nhân lý, những người phụ nữ này, cô có biết họ không?" - đẩy đến trước mặt cô ta xấp ảnh của năm nạn nhân, đổng tư thành đan tay vào nhau, cố gắng phân tích sự thay đổi biểu cảm hiện trên từng đường nét khuôn mặt của cô
người phụ nữ run rẩy chạm tay cầm lấy xấp ảnh, đưa lên xem kĩ từng tờ, xem luôn cả những tấm máu me bê bết, thân thể đứt lìa của tất cả các nạn nhân. vẻ mặt của cô ta vốn dĩ đang sợ sệt, ánh mắt ngập tràn sự lo âu và thiếu an toàn, đột nhiên lúc xem xong tấm ảnh cuối cùng lại thay đổi, một sự thay đổi rõ rệt và đáng sợ bất ngờ. con ngươi cô ta mở to, khóe môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt xấu xí ban đầu đã được thế bằng nét đẹp sắc sảo của phụ nữ có tiền.
"không thể quên được. tụi nó, lũ bò cái, đào mỏ, loại điếm ba mươi nhân dân tệ một đêm đó." - cô ta khẽ cười, nụ cười hài lòng và đầy ngạo nghễ. "tụi nó chết rồi à? chết thật rồi à?"
"chết rồi, những cái chết chấn động toàn thành phố hồng kông."
nghe được câu trả lời đúng ý mình, cô ta bắt đầu cười, từ những tiếng khúc khích cho đến những tiếng cười khùng khục lớn, cuối cùng là cười đến điên dại, cười đến đầu óc quay cuồng, tóc tai rũ rượi rơi tán loạn.
"cô đã giết họ."
"tôi không giết tụi nó!"- cô ta lập tức ngừng cười khi nghe anh nhắc đến từ 'giết', và rồi cô ta trợn mắt nhìn anh chằm chằm như kẻ thù, khóe mắt hiện rõ những sợi tơ máu. "tôi không giết lũ con gái dơ bẩn đó! là tụi nó động vào chồng tôi! tôi phải trả thù!" - hét lớn tiếng và sự vùng vẫy mạnh liệt của cô ta khiến xích sắt va vào nhau leng keng, cô ta thậm chí còn cầm xấp ảnh kia ném vào mặt anh, cũng may là còn có tấm kính chắn ở giữa. nhưng phải nghiêm túc nói thì hành động của cô ta cũng thật sự khiến họ đổng có chút bất ngờ.
anh lắc nhẹ đầu ra hiệu cho hai người canh ngục ở góc phòng về lại vị trí cũ khi họ có ý định tiến lên gần cô ta để không chế. sau đó anh mỉm cười, nụ cười nhỏ và giả tạo.
"họ không đụng đến chồng cô, là cô quá đa nghi."
"nó chạm vào cơ thể anh ấy, nó dám chạm vào đôi bàn tay của anh ấy, tụi nó đã làm anh ấy khó chịu! tụi nó phải trả giá! phải trả giá,... trả giá!" - cô ta không ngừng lẩm nhẩm, hai tay đưa lên ôm đầu, cả người co rúm lại.
"anh ấy không khó chịu. người anh ấy khó chịu là cô."
"tôi giết tụi nó vì anh ấy cơ mà, sao anh ấy lại khó chịu với tôi cơ chứ? tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, chúng tôi kết hôn, bố mẹ chúng tôi cũng đã bàn chuyện có con rồi. chúng tôi đang có một gia đình hạnh phúc, nhưng lại bị năm con tiện nhân xấu xa đó đến phá hoại! thối nát thật!"
"tất nhiên là cô không thể nhận ra anh ấy khó chịu với cô vì cô mắc chứng rối loạn hoang tuởng. cô chỉ tin vào bản thân mình, tin vào những gì diễn ra trong não của mình." - họ đổng đứng dậy phủi vạt áo, vẻ lãnh đạm xa cách trên khuôn mặt chưa từng thay đổi.
"l-luật sư? anh nói vậy là ý gì?"
"ba hôm sau khi ra toà, tôi mong cô hãy vui vẻ chấp nhận mọi phán quyết của thẩm phán, dù đó là ly hôn hay vào tù với án phạt chung thân đi chăng nữa."
người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt thất thần, vẻ ngỡ ngàng như vừa vụt mất tia hy vọng cuối cùng hiện rõ qua đôi mắt to tròn ấy.
trông đáng thương đến khó chịu.
"chồng cô và cô sẽ sớm ly dị thôi, và tôi rồi sẽ kết hôn với anh ấy, thay cô cùng anh ấy sống trọn vẹn phần còn lại." - đổng tư thành trên môi luôn nở một nụ cười quái dị khi nói câu cuối, xong cũng xoay người dứt khoát rời đi, bỏ lại người phụ nữ ở đó ngơ ngác nửa tỉnh nửa mê.
(...)
"tôi vừa từ trại tạm giam đến." - đổng tư thành khi nói chưa từng rời mắt khỏi người y, giống như đang báo cáo việc giữa cấp dưới cho cấp trên, cũng giống như đang ám chỉ y phải để ý và quan tâm anh hơn vậy.
"suôn sẻ chứ? hai người đã nói những gì?" - họ lý quá chú tâm dọn gọn lại đống hợp đồng ngổn ngang trên bàn làm việc đến mức khi hỏi câu này cũng không nhìn anh ta lấy một cái. đột nhiên y còn ngửi thấy trong không khí có mùi giấm chua.
"cô ta có vẻ yêu anh rất nhiều nhỉ? tổng giám đốc lý?" - bẻ chiếc cổ mỏi nhừ vì một ngày dài của mình, tư thành ném chiếc cặp táp lên ghế sô pha, thoải mái như ở nhà.
"cậu nói thế là sao?" - lúc này họ lý mới chịu dời mắt khỏi sấp giấy tờ trên bàn mà nhìn anh, hàng chân mày y khẽ cau lại
"ý của tôi? chẳng gì cả." - tư thành nhếch cánh môi rồi lại hạ xuống, lý vĩnh khâm nhìn một lần liền biết anh ta lại giận dỗi vô cớ mấy điều không đâu rồi. "chỉ muốn anh biết cô ta yêu anh, và anh đối xử với cô ta như vậy thật nhẫn tâm thôi."
"vậy cậu muốn tôi xử lý chuyện này như nào mới đúng đây?"
y rời bàn đứng dậy, khuôn mặt mang theo ý cười vui vẻ, thong thả rót một cốc nước cho anh rồi mới bước đến ngồi xuống bên cạnh.
"tư thành." - vĩnh khâm khẽ gọi, cùng lúc ngồi sát vào anh một chút
họ đổng không đáp, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa giả bộ chẳng thèm chú ý đến biểu hiện hối lỗi của y. nhưng lúc này tự dưng từ đâu trong không khí xuất hiện một mùi hương nhàn nhạt của gỗ đàn hương, hòa quyện cùng mùi hổ phách, dịu ngọt tự nhiên của hoa oải hương, nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó, thêm một chút gì đó, mang lại cảm giác rất xanh, dễ chịu và ẩm ướt của đất sau cơn mưa.
có gì đó rất quen thuộc.
đổng tư thành ngày nhỏ từng theo chân mẹ đi đến các xưởng sản xuất nước hoa, quen thuộc với mùi hương cả tuổi thơ mình nên khi lớn cánh mũi tinh tế lại đặc biệt nhạy cảm này khiến anh có thể ngửi một lần là đã nhận biết được thành phần nào được sử dụng trong đấy, nhưng riêng mùi nước hoa này của lý vĩnh khâm thì khác. anh không thể tìm ra được loại thành phần cuối cùng.
nhưng loại nước hoa có một không hai này của y lại rất giống mùi hương đổng tư thành ngửi được nhiều năm trước.
mùi hương của tên biến thái luôn bám theo anh trên từng đoạn đường những tháng ngày ở đại học.
mùi hương mờ ám và ẩm mốc của những con hẻm nhỏ, một bóng đen luôn dõi theo anh dưới ánh trăng cộng hưởng cùng âm thanh va chạm của những con lắc.
"tư thành, cậu khó chịu trong người sao?" - họ lý quỳ ngồi trước mặt anh, ôm lấy khuôn mặt của anh trong lòng bàn tay y, vẻ lo lắng hiện rõ nơi đáy mắt. "đừng cau mày nữa! tôi gọi cậu cũng không trả lời, có bệnh sao?"
anh đưa tay mình phủ lên hai bàn tay của y, nhẹ lắc đầu, "không có."
"cậu làm tôi lo chết rồi!" - y thở phào, lúc nói môi còn hơi dẩu ra. tư thành nhìn y ở hướng nào cũng thấy đáng yêu, nhìn ở cự ly gần như vậy thì liền muốn đem hai cánh môi của người trước mặt dày vò cho sưng đỏ mới thôi.
họ đổng cười khẩy rồi thuận đà nhướn người tới hôn nhẹ lên môi y, thành công khiến sự giận dỗi trên khuôn mặt của lý vĩnh khâm biến mất, thế vào đó là sự ngơ ngác như một chú nai con.
đúng lúc này cửa văn phòng đột ngột mở ra mà không có tiếng báo trước, bước vào sau đó là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên với bộ tây âu lịch lãm, mái tóc tuy vậy đã hai màu trắng đen lẫn lộn khiến ông ấy trông càng quyền lực và khó gần hơn.
"xin lỗi, tổng giám đốc lý!" - ông ta cúi đầu xin lỗi gần như ngay lập tức khi thấy cảnh tượng mờ ám của cả hai, hình như đang hối hận trong lòng vì bản thân mình vào không đúng lúc.
lý vĩnh khâm là người đầu tiên hoàn hồn, y nhanh như cắt thoát ra khỏi đôi tay to lớn của họ đổng rồi đứng lên đi về phía của người đàn ông trung niên, lấy lại vẻ chuyên nghiệp hỏi "trưởng phòng mặc, bác đến tìm cháu có chuyện gì sao?!"
"có một số bản khai thuế cần tổng giám đốc kiểm tra lại một chút."
họ đổng ngồi thẳng người dậy, nhíu mày cố gắng lục tìm trong ký ức của mình, bởi vì giọng nói của người đàn ông này nghe rất quen.
"được rồi, cháu kiểm tra xong sẽ kêu du thái đưa xuống. bác cũng nên ăn trưa sớm đi." - lý vĩnh khâm nhận lấy tệp hồ sơ từ tay ông ấy rồi cười tươi nói, nhìn như thế nào cũng thấy y đang cố tình đuổi người.
người đàn ông trung niên được y gọi là trưởng phòng mặc hiểu ý cũng cúi đầu chào cả hai rồi rời đi. lúc ông ta quay sang chào anh, khi cả hai ánh mắt giao nhau, đột nhiên có thứ gì đó vút ngang trong đầu anh, như một tia chớp, phá vỡ những màng ký ức bị quên lãng.
"người này trông rất quen, có phải là cậu sinh viên năm đó tổng giám đốc lý yêu thíc-"
câu nói này của trưởng phòng mặc chưa kịp kết thúc đã bị vĩnh khâm chen ngang, biểu hiện gấp gáp của y như đang cố gắng che giấu điều gì đó khiến đổng tư thành càng chắc chắn hơn về suy luận của mình.
họ lý đẩy được người đàn ông trung niên ra khỏi phòng, lập tức quay lại nhìn anh, cứ cách một vài giây lại liếm môi một lần, trông lúng túng đáng nghi.
"nước hoa mà anh dùng, là loại gì nhỉ?" - đổng tư thành nhìn chằm chằm vào y, cố tình tạo áp lực đến tinh thần của y, muốn y trở nên hoảng loạn hơn nữa để nghĩ cách hoàn thiện tốt lời nói dối của mình.
"là một loại đắt tiền, tôi thường đặt riêng loại này dùng kể từ lúc tốt nghiệp." vĩnh khâm cười, nghiêng đầu cảm nhận làn hương xung quanh mình. "thành phần đặc biệt của loại này là cỏ hương bài."
"cỏ hương bài..." - đổng tư thành gật gù, lẩm nhẩm tên mùi hương này trong đầu. nếu có dịp, anh cũng nên thử sở hữu một loại nước hoa có thành phần này.
"tư thành thích mùi này sao?" - y dần bước lại gần anh, trên môi vẫn đang đeo một nụ cười gượng gạo
"không phải chỉ đơn giản là thích, mà là ám ảnh."
"lý vĩnh khâm, anh bắt đầu theo dõi tôi từ thời đại học là có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com