Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05 + 06

05 Đã là người thì đều có chứng táo bón

Sau khi Ngân Yêu Vương dẫn hai hài tử đến phòng, ném lại một câu: "Ta đi nhà xí" liền không thấy bóng dáng.

Hình Tiểu Du ngồi bên bàn nhỏ trong phòng, chống cằm nhìn cửa phòng đóng chặt, hiếu kì: Đã đi lâu như vậy, sao vẫn chưa trở lại? Rơi vào hố phân sao?

Ân Tiểu Ma cũng chống cằm, nhưng không có nhìn cửa phòng mà là nhìn Hình Tiểu Du, càng nhìn càng thấy: Ai nha! Ta tìm cho mình một người vợ thật xinh đẹp, thật là, sao lại đẹp mắt đến như vậy cơ chứ!

Hình Tiểu Du bị bé nhìn đến không được tự nhiên, quay đầu nhìn bé: "Ngươi nhìn cái gì?"

Ân Tiểu Ma nhe răng, cười hề hề: "Nhìn vợ của ta"

"Ta nói ta...."

"Ta biết ngươi là nam, là nam thì không phải là vợ ta sao?" Ân Tiểu Ma chỉ vào cái bình nhỏ trên bàn: "Ngươi ngay cả sính lễ cũng nhận rồi"

Hình Tiểu Du nhìn chiếc bình nhỏ, không nói.

Hơn nửa ngày, Hình Tiểu Du nhìn về phía Ân Tiểu Ma, dường như đã hạ xuống quyết tâm: "Ngươi tìm một người vợ khác đi, ta không muốn hại ngươi"

Ân Tiểu Ma nghi hoặc: "Hại ta?" Ngân Yêu Vương nói bé trời sinh là Hỗn Thế Ma Vương, cho tới bây giờ chỉ có bé đi hại người ta, chưa hề có chuyện người khác hại bé. Lại nghĩ tới Ngân Yêu Vương nói hai người là tử địch, hỏi: "Sư phụ ta đã nói với ngươi cái gì đó có đúng hay không?"

Hình Tiểu Du rụt vai một cái, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cũng không phải chỉ có hắn, còn nhiều người khác..."

Ân Tiểu Ma nhìn bé.

Hình Tiểu Du suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nghe sư phụ ta nói, lúc ta mới ra đời, cha ta đã bị ngta hại chết, mẹ ta cũng bởi vì sinh ta, khó sinh mà qua đời. Lúc đó, đã chết rất nhiều người. Một người bạn của cha cứu ta ra ngoài, sau đó tính mạng hắn bị đe dọa, lúc sắp chết viết ra hết thân thế của ta, đem ta bỏ xuống một dòng sông, sau đó thì ta được sư phụ ta nhặt được."

Ân Tiểu Ma chau mày: Người sư phụ này của Tiểu Du cũng không đáng tin lắm, Tiểu Du còn nhỏ như vậy, sao lại có thể nói cho hắn biết loại chuyện này a?

"Sư phụ mang ta về Thiên Sơn, nhưng sư thúc xem mạng cho sư phụ rất không thích ta, hắn nói ta là mệnh Cô Tinh, người cùng ta thân cận sẽ không có kết cục tốt"

Ân Tiểu Ma mạnh mẽ đứng lên: "Tên đó đúng là thối tha! Thân cận với hắn mới là không có kết quả tốt ấy"

Hình Tiểu Du chán nản lắc đầu: "Không phải! Là thật. Trên Thiên Sơn có mấy tiểu hài tử, bọn họ vốn nguyện ý chơi đùa với ta, nhưng sau đó, bọn họ nếu không phải ngã vỡ đầu thì cũng gãy chân, đến cuối cùng, cả sư phụ cũng...." Ân Tiểu Ma vỗ vỗ tay hắn: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, trên Thiên Sơn tuyết nhiều như vậy, không trượt chân mới kỳ quái a. Lẽ nào ngươi chưa từng ngã qua sao?"

Hình Tiểu Du hồi tưởng: "Có". Bởi vì những tiểu hài tử kia đều gặp chuyện không may, mọi người đối với bé càng không tốt. Tuy nói bé là một tiểu hài tử, người lớn sẽ không làm khó bé, nhưng tiểu hài tử chơi đùa, người kỳ thực bị thương nhiều nhất chính là bé.

"Vậy là đúng rồi" Ân Tiểu Ma gật đầu. "Sư phụ ta thì nói thế nào? Hắn cũng nói ngươi mà cô mệnh sao?"

"Không"

"Vậy là được rồi. Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta nói liền đúng, giống như thần tiên vậy"

"Đại yêu quái kia nói cho ta biết, ta sẽ cô đơn trăm năm, đợi sau một trăm năm ta mới có thể hết cô đơn. Hắn nói cho ta biết một trăm năm sau ta sẽ có một đồ đệ rất đáng yêu, hắn sẽ ở cùng ta, còn có thể chăm sóc cho ta trước lúc lâm chung"

"Một trăm năm?" Ân Tiểu Ma kinh ngạc, một trăm năm đợi tới khi nào chứ? Cô đơn trăm năm đến một bằng hữu cũng không có sao?" Cái kia, sư phụ ta nói có đôi khi cũng không chính xác lắm, hắn nói hắn và Lý thúc thúc vô duyên, ta thấy hai người bọn họ ngược lại rất có vấn đề."

"Không có việc gì" Hình Tiểu Du nhìn bé, biết bé là thật tâm lo lắng cho mình, trong mắt mang theo tiếu ý: "Điều này cho thấy ta có thể sống đến một trăm tuổi a, rất nhiều người cầu cũng cầu không được"

"Thế nhưng hắn nói ngươi cô đơn trăm năm a, một trăm năm này ngươi chuẩn bị trải qua như thế nào chứ?"

"Ừ" Hình Tiểu Du suy nghĩ: "Luyện võ a, chờ đồ đệ a, ta trí nhớ không tốt lắm, một trăm năm hẳn là rất nhanh sẽ qua thôi"

"Thế nhưng một trăm năm sẽ rất dài" Ân Tiểu Ma như có điều suy nghĩ: "Quên đi, ngươi là vợ ta, có ta vẫn chơi với ngươi là được rồi"

Hình Tiểu Du trợn to hai mắt nhìn bé: "Mệnh ta thực sự không tốt, không chỉ sư phụ sư thúc, ngay cả đại yêu quái cũng đều nói như vậy, ngươi không sợ ta a?"

"Không sợ" Ân Tiểu Ma lắc đầu. "Lão bất tử còn nói mệnh ta quá đặc biệt a. Mệnh ngươi không tốt cũng không sợ, ngươi thường theo lão bất tử cũng thường hay theo ta, nhà của chúng ta nghe nói là hậu duệ của thần thú, trên người đều có tiên khí, nhất là hắn, trên người tiên khí phúc khí quá nặng. Ngươi có thấy con hồ ly trên vai hắn không? Có thể nghe hiểu tiếng người."

Nói đến tiểu hồ ly trên vai Ngân Yêu Vương, Hình Tiểu Du mạnh mẽ gật đầu, con tiểu hồ ly kia thật sự rất đáng yêu, cũng không sợ người, bé thật ra rất muốn ôm nó một cái, bất quá rất xấu hổ a.

"Được rồi, ngươi vì sao lại gọi sư phụ ta là đại yêu quái a?" Ân Tiểu Ma đối với xưng hô này thực sự rất tò mò.

Hình Tiểu Du nhìn chung quanh một chút, thấp giọng: "Hắn thường thường sẽ không được ta đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ không giống đại yêu quái?"

Ân Tiểu Ma không nói gì, bằng vào chỉ số thông minh của ngươi, chuyện gì cũng đều viết ở trên mặt, ta cũng có thể nhìn ra.

"Vậy tại sao ngươi lại gọi hắn là lão bất tử?" Hình Tiểu Du cũng thật tò mò, bé nhìn thấy hình dáng Ngân Yêu Vương, rõ ràng rất tuấn tú, tuổi cũng còn rất trẻ.

"Hắn cũng hơn một trăm tuổi rồi, vẫn còn như vậy, chẳng lẽ không phải là lão bất tử?"

Hình Tiểu Du che miệng: "Oa, hắn thật là đại yêu quái a?

Ân Tiểu Ma suy nghĩ một chút, sư phụ mình là Ngân Yêu Vương a, có một chữ yêu: "Ngươi nói như vậy cũng không sai, hắn là đại yêu quái trong loài người"

Dung nhan vĩnh trú, khuôn mặt không già còn có thể biết chuyệ của ba trăm năm trước và ba trăm năm sau, không phải đại yêu quái thì là cái gì?

Hình Tiểu Du cẩn thận nói: "Vậy hắn nói đi nhà xí lâu như vậy cũng không trở lại, có phải đi khi dễ người khác hay không?"

Ân Tiểu Ma không nói gì, cái này không thể nói trước được a.

"Cũng không phải, hắn đã hơn trăm tuổi, dạ dày không tốt, mỗi lần đi nhà xí đều phải ngồi thật lâu"

Hình Tiểu Du chấn kinh: "Yêu quái cũng táo bón a" Ngồi lâu như vậy, sẽ không phải ngồi tới trĩ sao?

"Đã là người thì ai cũng có thể táo bón và tiêu chảy, lão nhân gia luôn luôn gặp phải những vấn đề như vậy, chúng ta phải thông cảm" Hình Tiểu Du gật đầu: Ko sai, đây là hiếu thuận sao?

Công Tôn xoa cằm: Ngân Yêu Vương cũng sẽ táo bón a, hắn không phải có thể biết trước chuyện thiên hạ sai, chẳng lẽ không thể tìm tới một thần y trị chứng táo bón của hắn?

Bạch Ngọc Đường thì đối với thân thế của sư phụ hắn rất có cảm xúc: Thì ra sư phụ thảm như vậy sao? Ko biết sư phụ sau đó có tìm được cừu gia báo thù không?

Triển Chiêu hiếu kỳ: "Sư phụ, 'Lý thúc thúc' kia là ai?"

Ân Hậu biểu tình cũng có chút kỳ quái: "Kỳ thực ta cũng không rõ hắn là ai cho lắm, chỉ là có mấy lần gặp qua hắn cùng Ngân Yêu Vương chung một chỗ, sau đó hắn thấy ta, nói cho ta biết hắn họ Lý"

"Lý?" Triệu Phổ hỏi: "Là người của Lý Đường sao?"

"Không phải" Ân Hậu biểu tình lại càng kỳ quái: "Hắn nói hắn là hậu nhân của Lý Thuần Phong"

"Lý Thuần Phong" Tất cả mọi người há to miệng. Lý Thuần Phong là ai, đây chính là thiên văn gia, đại sư số học trứ danh của Đường triều, đồ đệ của Viên Thiên Cương, "Thôi Bối Đồ" của hai người đến bây giờ vẫn là truyền thuyết.

Công Tôn càng mừng rỡ, mắt cũng xanh biếc rồi, chỉ kém hỏi người này còn sống không.

Khi tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, nhưng cũng không có khả năng. Có người nói "Thôi Bối Đồ" ghi chép dự đoán về những chuyện hệ trọng ở Đường triều. Nếu như Ngân Yêu Vương cùng hậu nhân của Lý Thuần Phong có quan hệ, có thể phá giải bí mật "Thôi Bối Đồ", quả thật có thể biết triều đại ngày nào hưng khởi, ngày nào vong. Bất quá, mọi người nhìn vào Tiểu Tứ Tử, nếu chỉ là từ "Thôi Bối Đồ" biết được lịch sử ngày sau, các loại năng lực của Tiểu Tứ Tử cũng không thể nào giải thích. Xem ra, giải thích về hậu duệ thần thú của Ân Hậu tương đối hợp lí.

"Ngoại công, hậu nhân Lý Thuần Phong có gì không ổn sao? Hắn sau đó vì sao lại có lỗi với Ngân Yêu Vương?"

"Đều không phải, bất quá trong truyền thuyết, Lý Thuần Phong không phải vô thê vô tử sao?" Đây là điều mà hắn nghĩ từ nhỏ đến lớn vẫn không thông.

"Ân lão quỷ ngươi ngu xuẩn muốn chết, năm đó ngươi nói đến Lý thúc thúc kỳ quái, ta còn tưởng việc gì chứ. Ta cũng vô thê vô tử đây, Ngọc Đường không thể là hậu nhân của ta sao?"

Ân Hậu rống trở lại: "Ngươi mới ngu xuẩn, Bạch Ngọc Đường là người ngươi truyền thụ chứ không phải hậu nhân.

"Chính là hậu nhân của ta! Ngọc Đường, tự ngươi nói xem có đúng hay không?"

Bạch Ngọc Đường khóe miệng co quắp. Ngày hôm nay hắn trêu ai ghẹo ai a? Đều đã bị trúng thương hết mấy lần.

"Rốt cuộc là có phải hay không?"

"Phải..." Hậu nhân truyền thụ đều là người, kỳ thực từ phương diện nào đó mà nói, vẫn là không có kém.

"Ân lão quỷ, thế nào?"

"Bạch Ngọc Đường là đồ đệ ngươi, tự nhiên hướng về ngươi"

"Vậy ngươi nói Tiểu Miêu Nhi là người ngươi truyền thụ hay là hậu nhân của ngươi?"

"Đều phải"

"Ngọc Đường vì sao không thể vừa là người ta truyền thụ vừa là hậu nhân của ta?"

"..."

"Oa" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc vỗ tay. "Tôn Tôn lần đầu cãi thắng Ân Ân a"

Tiêu Lương gật đầu: Thiên Tôn sau khi ký ức trở về, đầu quả nhiên sử dụng tốt không ít.

06 Vợ là không thể tùy tiện hôn người khác cũng với luôn luôn có một đồ đệ chân thành hợp với ngươi

Hai tiểu hài tử trong lúc rảnh rỗi, ở trong phòng nói chuyện, đại đa số đều là Ân Tiểu Ma nói Hình Tiểu Du nghe.

Ân Tiểu Ma vốn là muốn cho Hình Tiểu Du nói nhiều về hiểu biết ở Thiên Sơn, kết quả là nghe Hình Tiểu Du nói mình không nhớ rõ.

Ân Tiểu Ma kinh ngạc: "Ngươi bị người nào khi dễ qua cũng đều không nhớ rõ?"

"Ta cũng không thích bọn họ, tại sao phải nhớ kỹ?"

"Vậy sư thúc kia của ngươi, ngươi cũng không nhớ rõ sao?" Ân Tiểu Ma nghĩ nếu không phải sư thúc ghê tởm kia nói lung tung, bằng dang vẻ xinh đẹp đáng yêu kia của Hình Tiểu Du, không chừng sẽ được ngta cưng chiều đến tận trời a.

"Hắn so với sư phụ còn chết sớm hơn một năm, hắn lại ghét ta, ta tại sao phải nhớ kỹ hình dáng hắn?"

Ân Tiểu Ma hiểu, người hắn không thích và người không thích hắn, Hình Tiểu Du sẽ không nhớ kỹ.

"Ngươi như vậy không sợ sau này sẽ xảy ra chuyện sao?"

Hình Tiểu Du hiếu kỳ: "Có thể xảy ra chuyện gì?" Hắn không phải cô đơn trăm năm sao, đến lúc đó chỉ cần nhớ kỹ đồ đệ là được rồi.

"Ngươi nghĩ đi, có đôi khi ngươi không tìm chuyện, chuyện cũng tự tới nhà ngươi. Nếu là có một ngày ngươi phát hiện ra bí mật trọng đại gì rồi lại không nhớ rõ, hại đến nta thì phải làm sao bây giờ."

Hình Tiểu Du vẻ mặt đau khổ: "Còn muốn ta nhớ bí mật lớn a, thật là phiền phúc"

"Một đời người tổng sẽ gặp phải những bí mật lớn phiền toái"

"Theo ngươi không nhớ rõ thì phải làm sao bây giờ?" Hình Tiểu Du vẻ mặt đau khổ hơn. Tuy rằng bé không muốn nhớ kỹ kẻ không có liên quan, thế nhưng bé cũng không muốn hại người.

"Như vậy đi, sau này có chuyện phiền toái gì ngươi không muốn nhớ, ngươi liền nói cho ta biết là được rồi, ta giúp ngươi giải quyết" Ân Tiểu Ma vỗ ngực nhỏ.

"Thực sao?" Hình Tiểu Du mắt sáng trong suốt. "Ngươi không sợ phiền phức?"

"Không sợ" Chuyện của vợ chính là chuyện của mình, phiền toái nữa cũng phải gánh.

"Ân Tiểu Ma ngươi thật tốt" Hình Tiểu Du tiến lên trước "thu" một tiếng, hôn Ân Tiểu Ma nửa chảy nước bọt.

Ân Tiểu Ma che nửa bên mặt tim đập phi thường nhanh: "Vợ hôn ta rồi" mấy chữ ở trong đầu bay lượn, lượn đến mức hắn cũng nhanh bay lên.

"Ân lão quỷ ngươi thối lắm, lão tử làm sao có thể hôn ngươi?" Yên tĩnh không được nửa thời gian uống cạn chung trà, Thiên Tôn nghe Ân Hậu "nói xấu" trong nháy mắt liền tạc mao: "Còn nói tốt, ngươi rõ tành là khi giận một đôi mắt lực rất quái dị, lão tử làm sao có thể nói ngươi tốt"

"Ngươi nói ta có con mắt lục, Triệu Phổ hơn nữa Âu Dương họ đều có mắt xám tóc đỏ, có bản lĩnh ngươi chọc cho ta giận đến một con ngươi xanh biết đi.

"A"

Ở hiện trường Triệu Phổ đang ở trên đường cùng với Âu Dương Thiếu Chinh tìm cô nương xinh đẹp nhất tề hắt xì một cái.

Tiêu Lương ở một bên vuốt mông ngựa: "Sư phụ sống lâu trăm tuổi"

Triệu Phổ xoa xoa mũi, chớp mắt nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn đang ở trên trời đánh nhau: "Lão tử trêu ai ghẹo ai a?" Công Tôn nhà hắn nói, mắt xám là hiện tượng bình thường, không phải là bệnh.

Triển Chiêu hiếu kỳ: "Ngoại công và sư phụ khi còn bé quan hệ tốt như vậy, sao lại trở nên như bây giờ?"

Công Tôn liếc nhìn Triệu Phổ, rất có cảm xúc mà nói: "Chắc là, là bởi vì có một người không giữ miệng a"

Mấy chữ "vợ hôn ta" rốt cuộc cũng không còn bay tới bay lui trong đầu Ân Tiểu Ma nữa, sau đó bé nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc: Vợ hôn ta, nhưng sau đó vợ ta có thể nào hễ thấy ai đối tốt với mình là sẽ hôn ngta hay không a?

Ân Tiểu Ma chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, đây chính là một vấn đề đặc biệt nghiêm túc a.

Hình Tiểu Du nghiêng đầu nhìn bé một hồi choáng váng, một chốc căng thẳng xoay vòng, hiếu kỳ: "Tiểu Ma, ngươi sao vậy?"

"Tiểu Du!" Ân Tiểu Ma nắm chặt tay bé, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lấp lánh hữu thần: "Sau này không cho ngươi tùy tiện hôn người khác!"

Hình Tiểu Du kỳ quái: "Người khác ta cũng không quen, tại sao phải hôn họ?" Trong suy nghĩ của Hình Tiểu Du, người khác ở đây chính là người mà bé không quen.

"Ta không phải nói người mà ngươi không quen, mà là..." Ân Tiểu Ma suy nghĩ một chút, "Mà là trừ ta ra ai ngươi cũng không được hôn"

"Vì sao?"

"Vì ngươi là vợ ta, tất cả người vợ đều không được tùy tiện hôn người khác, bằng không sẽ là nữ nhân xấu"

Hình Tiểu Du trừng mắt: "Ta nói ta là nam hài"

"Nam hài cũng không thể hôn người khác" Ân Tiểu Ma nổi giận, "Làm vợ ta cũng chỉ có thể hôn một người là ta, bằng không ta sẽ nghỉ chơi với ngươi"

"Không chơi thì không chơi!" Hình Tiểu Du cũng nổi giận: "Ta cũng không phải không có ai chơi, đại yêu quái nói, ta còn có đồ đệ a"

"Vậy cũng là chuyện của một trăm năm sau, từ giờ đến hết trăm năm cũng sẽ không có ai chơi với ngươi"

"Ai thèm ngươi chơi chung với ta, hừm" Hình Tiểu Du đẩy chiếc bình nhỏ trên bàn đến trước mặt Ân Tiểu Ma: "Trả lại cho ngươi, ta không thu sính lễ của ngươi, ta cũng không có làm vợ của ngươi, ngược lại ngươi nói không giữ lời, không có chơi với ta..." Hình Tiểu Du bĩu môi, nước mắt lưng tròng.

"Đại lừa gạt, rõ ràng đã nói là sẽ bên ta cả đời.... Ân Tiểu Ma là tên đại phôi đản lừa gạt"

Nhìn thấy người ta vừa trả sính lễ vừa khóc nhè, Ân Tiểu Ma nóng lòng: "Tiểu Du, ta không phải ý đó. Chính là, vợ người ta đều...." Ân Tiểu Ma càng nghĩ càng ủy khuất: "Thật là, sau này ngươi muốn hôn ai liền hôn người đó, muốn động ai liền động người đó đi"

Hình Tiểu Du càng cảm thấy khó nghe, thút tha thút thích nói: "Ta sao có thể hôn nhiều người như vậy a, ta cũng không biết bọn họ"

Ân Tiểu Ma cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, đã cảm nhận được cái gì gọi là đau đầu muốn nứt ra, đàn gãy tai trâu. Không! Ân Tiểu Ma lắc lắc đầu nhỏ, Tiểu Du là vợ, không phải trâu bò.

"Rõ ràng chính ngươi nói ngươi muốn hôn người khác"

Hình Tiểu Du càng nghe càng ủy khuất: "Tại sao đến đồ đệ ta cũng không thể hôn?"

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường - Khi còn bé Thiên Tôn từng hôn ngươi?

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt - Không nhớ rõ.

Tiểu Tứ Tử cũng không giải thích được: Ân Ân khi còn bé thật nhỏ mọn, ngay cả hôn ngta cũng không cho a. Bé đều đã hôn cha, Cửu Cửu, Tiểu Lương Tử, Miêu Miêu, Bạch Bạch, Bàn Bàn, Tiểu Bát Tử, Hoàng Hoàng, Bàng di di, Hương Hương cũng với lão gia gia, lão nãi nãi ở quê nhà, nhiều thật là nhiều người, nếu như vậy liền cãi nhau, vậy bé và Tiểu Lương Tử đã ầm ỹ biết bao nhiêu trận rồi a.

Triệu Phổ và Tiêu Lương ở một bên gật đầu: Vợ là không thể tùy tiện hôn người khác, quản người khác là ai a.

Ân Tiểu Ma nghe Hình Tiểu Du muốn hôn đồ đệ, thoáng cái cũng bối rối, đồ đệ thì cho hôn hay không cho hôn a? Tiểu Du tới đó thì trăm tuổi rồi, hắn và đồ đệ hắn có thể cũng giống như Ngân Yêu Vương cùng mình, hẳn là có thể hôn đi. Thế nhưng chính là không thích lão bất tử kia hôn mình a, đồ đệ Tiểu Du lúc đó có thể chán ghét Tiểu Du hôn hắn hay không?

Ân Tiểu Ma nhìn Hình Tiểu Du nước mắt lưng tròng, tận lực lắc đầu: Sẽ không, Tiểu Du xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, được hắn hôn nhất định sẽ rất cao hứng a.

Ân Tiểu Ma đột nhiên có chút đố kị cái tên đồ đệ thật nhiều năm sau mới xuất hiện kia, chính mình còn phải bên Tiểu Du giúp Tiểu Du giải quyết không ít chuyện phiền toái mới có thể làm cho Tiểu Du hôn mình, tên đồ đệ không biết so với mình nhỏ hơn bao nhiêu tuổi kia có thể khiến cho Tiểu Du nhớ thương đến một trăm năm a.

"Hôn đồ đệ hẳn là có thể, ngươi là vợ ta, đồ đệ ngươi chính là đồ đệ ta, đến lúc đó ta cũng hôn hắn"

"Ta mới không cho ngươi hôn" Hình Tiểu Du hai mắt đẫm lệ trừng hắn: "Đồ đệ của ta đáng yêu như vậy, ta mới không cho ngươi hôn"

Ân Tiểu Ma mất hứng: "Còn chưa có gặp, sao ngươi biết đồ đệ của ngươi đáng yêu a?"

"Đại yêu quái kia nói, hắn nói tính tình đồ đệ ta giống ta, đương nhiên rất đáng yêu a. Còn nói ta có một đồ đệ chẳng khác nào có nhiều đồ đệ a"

"Thật nhiều đồ đệ" Ân Tiểu Ma hiếu kỳ: "Là chỉ đồ đệ ngươi rất lợi hại, có thể so với thật nhiều người sao?"

"Không phải" Hình Tiểu Du lắc đầu: "Đại yêu quái nói đồ đệ ta sau này sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ, sau đó sẽ có thật nhiều thật nhiều phiên bản đồ đệ không giống nhau"

"Có cái nào a, nhất định là đều rất lợi hại"

Hình Tiểu Du mạnh mẽ gật đầu: "Ừ. Có bạch y phiêu phiêu mỹ nam"

Ân Tiểu Ma gật đầu: Bạch y đại hiệp sao? Cũng bình thường.

"Có một nghe nói là đầu bản của cục cảnh sát "

Ân Tiểu Ma hiếu kỳ: "Cục cảnh sát là địa phương nào?"

Hình Tiểu Du nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hình như là giống như nha môn vậy"

Ân Tiểu Ma gật đầu: "Cũng tạm được. Lão bất tử nói truyền nhân của ta sau này cũng là người của nha môn"

"Có trộm đạo ở Thiếu Lâm Tự"

Ân Tiểu Ma nghi hoặc: Trộm đạo ở Thiếu Lâm Tự? Trộm cái gì? Cơm rau chay sao?

"Có nữ giả nam trang sau đó đánh bại công chúa đương triều gả cho truyền nhân của ngươi." Ân Tiểu Ma: "Cái gì?"

"Cái gì?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất tề nhìn về phía Thiên Tôn, bất quá một người thì hưng phấn, một người thì không dám tin.

"Thiên Tôn ngươi nói cái gì? Ngọc Đường là nữ, sau đó gả cho ta?" Triển Chiêu kích động. Tuy rằng biết rõ không thực, nhưng nếu Bạch Ngọc Đường là nữ, như vậy, chính là mình đè con chuột này a

Ho khan một cái, chúng ta phải rõ ràng, mỗi một tiểu thụ bình thường, sâu trong thâm tâm đều có mong muốn phản công mãnh liệt a.

Bạch Ngọc Đường nắm chặt Vân Trung Đạo, nặn ra từng chữ trong kẽ răng: "Ai nói? Ta đi làm thịt hắn"

Ân Hậu đảo mắt khắp nơi: "Thật ra làm nữ cũng tốt, thật xinh đẹp đáng yêu a"

Thiên Tôn gật đầu: "Hai người các ngươi duyên phận ngàn năm không tan biến, ngàn năm sau ngươi gả cho Tiểu Miêu Nhi cũng là rất có khả năng."

Triển Chiêu liên tục gật đầu, Bạch Ngọc Đường vẫn là vẻ mặt muốn giết người.

Triển Chiêu trừng hắn - Chuột chết, gả cho ta không được sao, ta cũng đã gả cho ngươi một lần

Bạch Ngọc Đường trả về - Gả cũng được, nhưng thành nữ không được.

Triển Chiêu lại trừng hắn - Thành nữ vì sao không được?

Bạch Ngọc Đường lại trả về - Vậy ngươi làm nữ!

Triển Chiêu quay đầu - Không.

"Khụ khụ" Thiên Tôn cố ý ho khan hai tiếng nói: "Kỳ thực biến thành nữ không có gì" Mọi người thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Bạch Ngọc Đường, kinh ngạc: Này còn là không có gì a?

Ân Hậu cười đến không có ý tốt: "Bạch Ngọc Đường, ngươi đem Vân Trung Đao giơ lên"

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn Ân Hậu, nhịn xuống làm theo yêu cầu.

Bạch Ngọc Đường ở một bên nói thầm: "Không biết vì sao, đột nhiên có một loại dự cảm xấu."

"Mấy câu nói đó, ngươi đọc đến một câu cuối cùng thì ngẩng đầu"

Triển Chiêu nhát mắt mấy cái: "Nói cái gì?" Sau khi đọc xong liền biến thân sao?

"Thiện ác chung quy có báo ứng, thiên đạo có luân hồi. Không tin ngẩng đầu nhìn, trời xanh bỏ qua cho ai"

....

Ba nghìn thế giới, luôn luôn có một đạo sấm sét sẽ đánh trúng ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com