Chương 12: Thập Tử Nhất Sinh
Jun Hoe sau khi bắt được Chan Woo, hắn cũng tức giận lắm nhưng chẳng làm gì nó định nhốt nó trong cung mình vài ngày thì lệnh từ hoàng thượng giao cho Han Bin xử lý. Vốn chuyện phạt thuộc trọng trách của bộ hình nhưng nó là con tin hắn mang về nên hắn muốn xử trí như thế nào chẳng ai can thế mà chẳng hiểu vì sao hoàng thượng muốn nghiêm trị nó. Nó bỏ trốn, tội nặng khó tha không biết nó có thoát được án phạt nặng hay không. Yun Hyeong từ lúc nghe tin Chan Woo trốn đi đã bị bắt lại lòng như ngồi trên lửa. Anh tức tốc chạy đến cung của Jun Hoe nói chuyện nhưng có vẻ như chẳng thể giải quyết được gì vì chuyện đã động đến tai hoàng thượng và hoàng thượng muốn xử lí Chan Woo theo vương pháp, Jun Hoe dù có muốn cản cũng không được. Bây giờ cả hai đều rối, chỉ sợ nếu tra tấn thì làm sao nó chịu nổi.
.
.
.
Đôi mắt lờ mờ mở ra, trước mắt là khoảng tối, mùi ẩm thấp xộc mạnh vào mũi khiến cho nó có cảm giác muốn nôn, người ê ẩm ngồi dậy thấy cả thân lúc này chân tay đều bị trói, dây thừng cứa vào da thịt đến chảy máu. Cử động chân một chút, nó nhăn mặt vì cơn đau thấu cùng từ chân truyền đến. Nhớ lại mọi chuyện trước khi nó ngất đi thì mới nhớ ra trong lúc phi ngựa chạy về phía biên giới, Jun Hoe từ phía sau đuổi đến, và rồi con ngựa của cậu bị một mũi tên bắn xuyên qua người khiến con ngựa ngã xuống mà chết. Nó vì ngã theo ngựa mà chân bị thương. Khập khiễng cố chạy tìm nơi ẩn nấp thì bị trẹo chân mà ngã xuống bên sườn đồi mà ngất đi. Bây giờ tỉnh lại, nhìn xung quanh nó có thể đoán được đây là đại lao của Silla. Vậy chắc nó cũng chẳng còn cơ hội sống nữa rồi. Đang mơ hồ không biết rồi bản thân sẽ như thế nào, tiếng dây xích sắt chuyển động lanh lảnh khiến nó rợn người. Từ trong bóng tối, giọng của ai nó quen lắm nói vọng vào bảo lôi nó ra nhưng nó chẳng rõ. Cả người đều bị thương, chân thì đau đớn chẳng thể đứng dậy nổi bị hai tên lính kéo đi khiến nó cắn răng chịu đau.
Chan Woo bị kéo đến nơi đầy dụng cụ tra khảo, nọ bị bọn lính trói hai tay lên cao rồi lùi ra để nó một mình ở đấy. Nỗi sợ hãi cơ hồ xâm chiếm lấy nó. Nếu như chết nó còn nhiều tiếc nuối, nếu như sống nhưng chịu sự tra khảo này làm sao nó chịu được vậy thì thà nó chết cho xong. Nhưng điều nó sợ nhất chính là lỡ nó vô tình nói Jin Hwan hyung là người giúp nó trốn thoát thì lại càng không nên vậy nên trong đầu nó đang cố nghĩ về câu chuyện làm sao nó có thể trộm ngựa chạy trốn đế không ảnh hưởng đến bất kỳ ai cũng như không bị ngời khác nghi ngờ trong lúc nó đang còn tỉnh táo. Đột nhiên cánh cửa mở ra, người đi vào chẳng phải ai khác là Han Bin. Gương mặt hắn lạnh tanh nhìn nó.
- Quả thực rất gan khi muốn trốn khỏi Silla.
Chan Woo im lặng không nói. Nó không muốn mở lời biện hộ hay gì hết.
- Bệ hạ có chỉ, làm bất kỳ biện pháp nào khiến người khai ra những gì người biết được muốn thông báo cho Baekje. Nếu người ngoan ngoãn khai ra thì sẽ khoan hồng tha sống còn nếu cứng đầu thì sẽ tra khảo.
- Ta chẳng có gì để khai.
- Vậy thất lễ.
Han Bin cầm cây roi da quật mạnh vào người Chan Woo, vết roi xé rách quần áo xé toạt da khiến nó ứa máu thấm vào áo nó đang mặc. Nó la lên trong đau đớn nhưng tuyệt nhiên không khai ra bất kỳ thứ gì.
- Ngươi có thấy nó quá đau không? Hãy khai đi.
- Ta chẳng có gì để khai, chẳng phải các người muốn giết ta sao.
- Kẻ thù với đất nước để ngươi sống đã là phước - Han Bin tức giận quất thêm một roi nữa khiến nó đau đớn kêu lên.
- Tự các ngươi suy diễn - Chan Woo thều thào nói.
Han Bin cũng chẳng quan tâm lắm, trong hắn lúc này chỉ là sự tức giận khi nghĩ về chuyện nó và Yun Hyeong bên cạnh nhau, yêu thương, vì nó mà Yun Hyeong né tránh hắn, còn thẳng thừng từ chối tình cảm của hắn vậy nên bao nhiêu sự tức giận, ghen tuôn hắn dồn hết vào đòn roi giáng lên Chan Woo. Hắn quất không biết bao nhiêu lần, lúc dừng tay thì người Chan Woo đã chằng chịt vết roi cứa vào da thịt, áo bị xé tả tơi và nó đã ngất từ bao giờ. Cầm gáo nước hất mạnh vào mặt cho nó tỉnh dậy, nước thấm vào vết thương khiến nó xót kinh khủng, cả cơ thể đau đến quặn người. Han Bin lại tiếp tục đánh nó cho đến ngất đi rồi xử dụng nhục hình với nó. Chẳng biết đã chịu đựng bao lâu, chỉ nhớ nó ngất đi cả gần chục lần. Đến cuối khi Han Bin đã thấm mệt, lính canh vào đưa nó trở lại phòng giam thì người nó đã mềm như cọng bún, máu cứ chảy thấm đỏ áo, hơi thở nặng nhọc. Cũng cả đêm đó, Yun Hyeong và Jun Hoe cũng quỳ cả đêm ở chính điện mong hoàng thượng rút lại lệnh nhưng chẳng hữu ích. Đến gần sáng, hoàng thượng mới cho người truyền cả hai vào diện kiến.
- Thưa phụ hoàng, Chan Woo bỏ trốn chẳng qua vì triều đình muốn giết đệ ấy, xin người niệm tình tha cho đệ ấy. Vốn dĩ cơ thể của Chan Woo không tốt sợ khó chịu nỗi hình phạt - Yun Hyeong quỳ xuống khẩn khoản cầu xin phụ hoàng.
Đôi mắt lạnh lùng của hoàng thượng nhìn sang Jun Hoe như đưa ra câu hỏi, Jun Hoe liền quỳ xuống tâu: "Chan Woo dù sao cũng là do con mang về, hãy để con trừng trị hắn". Hoàng thượng cười lạnh nhìn cả hai: "Đường đường là vương tử của Silla vậy mà cả hai ngươi yêu hoàng tử của Baekje, kẻ thù của Silla còn ra hệ thống gì? Chuyện nó bỏ trốn cũng chứng tỏ muốn đối đầu với Silla vậy nên các người đừng cầu xin, ý ta đã quyết".
- Thưa phụ hoàng, xin người hãy phế vương vị của con và tha cho Chan Woo, còn sẽ cùng đệ ấy rời khỏi đây trong im lặng, xin người - Yun Hyeong dập đầu cầu xin.
- Ngươi dám vì nó mà từ bỏ hết sao? - Hoàng thượng tức giận chỉ tay về phía Yun Hyeong.
- Vâng - Yun Hyeong nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt cương quyết.
Yun Hyeong là con trai của người vợ hoàng thượng yêu thương nhất, dĩ nhiên anh cũng là con trai hoàng thượng yêu thương vậy nên với lời nói vừa rồi khiến cho hoàng thượng có chút kinh động. Jun Hoe nãy giờ đứng bất động sau khi nghe lời Yun Hyeong nói. Hắn cảm thấy bản thân mình chẳng thể bằng anh, chẳng thể sẵn sàng vất bỏ mọi thứ để cứu Chan Woo, hắn đã thua rồi. Hắn muốn chiếm hữu nó vậy nên thứ tình cảm hắn muốn lại chẳng thể chiếm hữu được. Hi sinh vì Chan Woo lại càng không.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng tử Baekje sáng nay đưa ra tra khảo nhưng hất nước mãi không tỉnh - Tên nội thị hớt hải chạy vào bẩm báo.
Vừa nghe vậy, Yun Hyeong cảm thấy gục ngã, trải tim như bị ngàn dao cứa vào. Chẳng màn đến mọi thứ, anh lập tức rời khỏi chính điện, chạy đến đại lao nơi đang giam giữ Chan Woo. Chạy đến phòng tra khảo, thấy Chan Woo bị trói hai tay lên cao, cả cơ thể rướm máu khiến anh đau lòng.
- Hạ xuống - Anh lạnh lùng ra lệnh.
- Thưa thân vương, phải có lệnh của hoàng thượng chúng thần mới dám làm.
- Ta bảo hạ xuống ngay cho ta.
- Nhưng...
Yun Hyeong tức giận rút thanh gươm cắt sợi dây thừng đang cột hai tay của Chan Woo. Cả cơ thể nó vừa ngã ập xuống, Yun Hyeong liền đỡ lấy. Đau lòng ôm nó vào lòng, nhìn thấy những vết thương này thật sự quá sức tưởng tượng với anh. Bế nó toan rời đi thì bọn lính ngục vội ngăn lại không cho anh mang Chan Woo đi. Yun Hyeong tức giận ra lệnh ai không tránh đường sẽ bị giết nhưng bọn lính chẳng sợ, đúng lúc đó Jun Hoe đi tới mang theo chỉ lệnh của hoàng thượng cho phép đưa Chan Woo về Nguyệt cung chữa trị bọn chúng mới lùi xuống.
Ở Nguyệt cung lúc này đang nháo nhào cả lên khi hay tin Chan Woo bị thương nặng. Jun Hoe hạ lệnh đưa tất cả thái y giỏi đến Nguyệt cung để chữa trị cho Chan Woo, lũ người hầu cũng chạy đông chạy tây kiếm những thứ cần thiết để chăm sóc cho chủ nhân. Yun Hyeong vừa bế Chan Woo về đến Nguyệt cung, cả đám nô tài đã chạy ra cùng các thái y vội vàng chạy đến kiểm tra.
Đã hơn 3 canh giờ nhưng thái y vẫn chưa ra, Yun Hyeong và Jun Hoe ở phòng ngoài người đi đi lại lại vì lo lắng, người thì tay nắm chặt đến hằn vết. Cửa vừa mở ra, Yun Hyeong liền vội chạy lại hỏi.
- Chan Woo thế nào rồi?
- Hiện hoàng tử đã qua nguy hiểm nhưng vết thương nặng nên thần e sẽ mất hơi lâu để bình phục. Chân phải của hoàng tử bị bong gân nặng nên hạn chế đi lại. Thần đã bôi thuốc ngoài da nên vết thương ngoài da sẽ sớm lành nhưng nội thương thì thần chưa nói rõ được. Hoàng tử có thể bị sốt nên mong người tránh gió lùa vào phòng, không tốt cho việc hồi phục.
- Ta biết rồi.
Yun Hyeong nghe lời căn dặn xong liền chạy vào phòng Chan Woo. Nhìn thấy gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền khiến anh đau đớn vì không thể bảo vệ nó, khắp cơ thể bị thương chằng chịt dù băng bó kín nhưng máu vẫn rướm đỏ ra ngoài. Nhìn người nó chẳng còn chỗ nào lành lặn. Nắm chặt bàn tay lạnh ngắt kia, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, anh cầu mong nó tỉnh lại, chỉ cần nó tỉnh lại và hồi phục, anh sẽ đưa nó rời xa khỏi hoàng cung. Trong lòng anh lúc này đã quyết.
Jun Hoe đứng ngoài nhìn, hắn cũng bất lực như Yun Hyeong lúc này. Ngoài cầu nguyện Chan Woo sẽ không sao thì hắn chẳng thể làm gì được nữa. Tình cảm hắn dành cho Chan Woo có lẽ không lớn bằng anh và có lẽ nó chẳng là gì khi so sánh với Yun Hyeong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com