(6)
Dịch bệnh gần đây đang hoành hành trên khắp lục địa Teyvat , người người nhà nhà phải đóng cửa tự nhốt mình cũng là vì không muốn mắc phải.
Đương nhiên là thầy trò Zhongli và Childe cũng thế. Childe gần như phát điên lên vì mùa dịch cứ kéo dài khiến cậu không thể gặp thầy Zhongli được, một người với tâm hồn tự do như cậu không chịu nỗi cái cảnh tù túng thế này.
Nhưng biết làm sao bây giờ, không chịu cũng phải chịu.Ở trong nhà cũng chính là tự bảo vệ cho chính mình thôi.
Vì đang là học sinh cuối cấp nên Childe cũng chẳng thể lơ là việc học, cứ đúng giờ thì có mặt điểm danh lớp học online rồi ngồi chăm chỉ nghe giảng.
Tiết học nào cậu cũng nghiêm túc lắng nghe nhưng đến tiết của thầy Zhongli thì Childe liền ngẩn người nhìn màn hình.
"Thầy Zhongli trên màn hình cũng đẹp trai như ngoài đời vậy..."
"Giọng thầy hay quá đi..."
"Nhớ quá à..."
Thế là cả tiết học đó , cậu học sinh chỉ lo ngẩn ngơ thôi chứ chẳng nghe được mô tê gì cả. Sau đó cậu mới nhận ra là lúc thầy giảng cậu không có ghi chép gì cả , thế là đành xấu hổ gọi điện cho Zhongli
Zhongli nghe cậu nói thì cũng chẳng tỏ ra bất ngờ , dường như thừa biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế. Sau khi giảng lại cho cậu một lần nữa , y liền hỏi : "Em dạo này có làm gì không ?"
Cậu nghe thế cũng liền cười cười đáp "Thì cũng học hành rồi nằm đó thôi ạ , cũng không có gì đặc biệt"
Cả hai sau đó đều lặng im , dường như phát hiện chẳng còn gì để nói. Bọn họ từ đầu luôn dính bên cạnh nhau , có lẽ đây là lần đầu tách nhau như thế này. Childe nhớ hơi ấm của y thì Zhongli cũng nhớ khuôn mặt tươi cười làm nũng của cậu.
Childe lúc này mới khe khẽ nói "Em nhớ thầy". Zhongli ở phía bên kia dường như cũng cảm nhận được sự nhớ nhung của cậu , có lẽ là bởi vì dạo gần đây y rất hay nghĩ đến cậu.
Thường thường y cũng nhớ đến khuôn mặt hạnh phúc của cậu khi ăn canh hải sản y làm . Zhongli không thích hải sản , bởi vì khi nhìn những thứ đó y liền cảm thấy khó chịu nói chi đến việc vào bếp nấu mấy thứ đó. Nhưng bởi vì cậu thích nên y mới làm , cảm giác lúc ấy... cũng không khó chịu lắm. Thậm chí y còn thấy vui vẻ khi cậu mỉm cười khen ngon
Nhớ lại những điều ấy , Zhongli chợt mỉm cười rồi dịu dàng hỏi người nọ: "Em ăn cơm chưa ?"
Childe nghe thầy hỏi thì cũng bật cười , hỏi kiểu gì vậy chứ , thầy như mấy đứa nhóc tán tỉnh người khác qua mạng ấy . Nghĩ thế nhưng cậu không nói ra ngoài miệng : "Em ăn rồi. Dạo này cứ ăn đi ăn lại mấy món , tuy em thuộc dạng dễ ăn nhưng như vậy cũng ngán quá chừng luôn"
Sau đó Childe liền một mình thao thao bất tuyệt , nào là đồ ăn có gì ngon , nào là hôm nay Scaramouche chọc điên cậu thế nào hay là mấy con boss trong game thật khó đánh.
"À đúng rồi , thầy có chơi game không ạ ?"
"Tôi không"
Childe nghe thế liền dùng hết vốn liếng để giới thiệu con game GI mình đang chơi. Cậu nói game có đồ hoạ xịn này , cơ chế chơi thú vị này và nhân vật cũng đẹp nữa. Cậu còn nói cậu thích nhất là nhân vật Morax , vừa đẹp trai vừa mạnh . Zhongli bên kia điện thoại cũng chẳng nói gì , chỉ lẳng lặng nghe bạn nhỏ nói , tuy y chả hiểu gì nhưng y vẫn thấy vui vẻ vì nghe giọng nói đầy hứng khởi của cậu
Childe sau khi nói được 15 phút thì chợt nhận ra nãy giờ cậu nói nhiều quá trời. Cậu liền cảm thấy hối hận, có phải mình nói nhiều quá nên thầy không thèm trả lời luôn không , với lại mấy vấn đề này chắc thầy ấy cũng chẳng muốn nghe đâu. Thế là cậu im lặng , Zhongli thấy bên kia bỗng nhiên không nói gì nữa liền hỏi "Em sao thế ?"
Childe nhỏ giọng áy náy "Có phải là em phiền lắm không ?"
Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng cười nhẹ , sau đó người đó nói bằng tông giọng trầm của mình rằng "Không phiền , tôi thích nghe giọng em"
Phạm quy ! Quá là phạm quy ! Thầy nói như vậy ai mà chịu được hả . Childe điên cuồng gào thét trong đầu, xong đó còn lăn lăn vài vòng trên giường
Lặng khoảng nửa nhịp , Zhongli lúc này mới lên tiếng : " Khoảng thời gian này em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Thời điểm này không thể lơ là được"
Childe cũng cười hì hì khẽ đáp : " Em biết chứ , ở nhà cũng chính là muốn sau này càng được nhanh chóng gặp thầy mà"
"Mà dạo này ở nhà nhiều quá , hình như em còn tăng mấy cân cơ" Childe buồn phiền than thở. Bình thường sáng nào cậu cũng chạy bộ nhưng dạo này không đi được , ở nhà chạy thì cậu thấy không thoải mái bằng ở công viên nên quyết định nằm dài trên giường luôn . Nào ngờ do thế nên giờ cậu tăng vài cân , Childe cảm thấy vô cùng thất vọng . Cậu buồn bã nói : "Em tăng cân rồi thầy có còn thích em không ?"
Zhongli nghe câu hỏi ngây thơ đó thì cũng buồn cười , y đáp " Lúc trước tôi thấy em hơi gầy đấy chứ . Nếu lên cân thì trông vừa vặn hơn . Nhưng dù em thế nào cũng đáng yêu mà"
Childe mặt đỏ ửng như trái cà chua , cậu tự hỏi sao hôm nay thầy Zhongli thả thính cậu hoài vậy , bình thường có như thế đâu.
Zhongli đúng là hôm nay có hơi khác , y cảm thấy mình rất nhớ cậu nên không nhịn được nói những lời đấy. Hoặc cũng có lẽ là vì ở cùng cậu lâu rồi nên y cũng dần học được cách lãng mạn.
"Em có muốn xem phim chung không ?"
Childe có hơi bất ngờ trước lời mời của y , cậu đáp " Bây giờ ấy ạ ?"
"Đúng vậy , em chọn phim rồi mời tôi vào xem"
Childe nghe thấy thế liền cảm thấy hưng phấn , vì không muốn quá nặng nề nên cậu chọn một bộ phim tình cảm vườn trường nhẹ nhàng rồi nằm trên giường bày sẵn tư thế chuẩn bị xem phim
Cả hai cùng lẳng lặng xem phim , cách một cái màn hình nhưng cũng cảm thấy như sát cạnh bên nhau. Đôi khi cả hai sẽ khe khẽ bình luận vài câu về chi tiết bộ phim. Như là : nam chính quá ngốc rồi , nữ chính vì sao lại cứ làm trò trước mặt nam chính. Thầy Zhongli thậm chí còn bình luận rằng "Chỗ này giáo viên đó giảng sai rồi" , Childe buồn cười trước dáng vẻ xem phim nghiêm túc của Zhongli.
Tới lúc bộ phim cao trào , Childe cũng nhịn không được mà rơi nước mắt. Zhongli thì bình tĩnh hơn cậu một chút , chỉ lấp lánh ánh nước trong mắt. Bộ phim không phải quá xuất sắc nhưng nó vẫn đem lại những cảm xúc rung động của tình yêu tuổi trẻ
Childe bỗng nói " Thời đi học thầy có yêu đương với ai không ?"
Zhongli nhìn cậu qua màn hình , khuôn mặt cậu tươi cười khi hỏi nhưng y biết nếu trả lời là "có" thì cậu sẽ buồn còn nếu trả lời là "không" thì cậu sẽ không tin và bảo y nói dối. Zhongli có chút khổ sở mà thành thật nói "Có"
Quả nhiên , khuôn mặt của Childe liền buồn hiu. Cậu giận dỗi hỏi một tràng nào là người đó là nam hay nữ , người đó là bạn cùng lớp hay sao , hai người quen nhau bao lâu
Zhongli cũng đành thành thật khai báo rõ ràng rằng người đó là nữ , cũng xem như là thanh mai trúc mã , họ quen nhau tầm 2 tháng thì chia tay vì cô ấy bảo không cảm thấy được yêu. Zhongli cũng thừa nhận rằng lúc đó mình cũng chẳng hiểu rốt cuộc như thế nào mới gọi là cảm thấy được yêu , một hai mối tình sau cũng kết thúc như thế nên y chẳng hề muốn yêu đương nữa
Nhưng kể từ khi cậu xuất hiện , mọi thứ liền khác. Y khi bên cạnh cậu luôn cảm nhận được cái gọi là "được yêu" bởi vậy luôn chứa y trong ánh mắt , đôi mắt ấy chỉ lấp lánh khi nhìn thấy y.
" Còn em , có cảm thấy được tôi yêu không ?"
Childe khi nghe tình sử của thầy thì còn hơi bần thần nhưng khi y hỏi thì cậu liền nhanh chóng đáp : " Có chứ , em lúc nào cũng cảm nhận được"
"Thầy lúc nào cũng chiều theo ý em này , tôn trọng em này , nấu những món em thích này. Em tuy còn nhỏ tuổi lại hay gây chuyện nhưng thầy lúc nào cũng dịu dàng dỗ em. Khi thầy nhìn em luôn tràn ngập ý cười trong mắt , vậy không phải yêu là gì hả thầy"
Nghe những lời ngô nghê nhưng cũng đầy vẻ trưởng thành ấy mà lòng Zhongli có chút vui vẻ. Có lẽ chúng ta chỉ là những đứa trẻ học cách yêu qua năm tháng , trưởng thành trong cách yêu khi gặp được người thật sự yêu ta.
Cả hai hàn huyên với nhau thêm vài phút rồi mới nói lời tạm biệt
"Em nhớ giữ sức khỏe , đừng đi lung tung ra ngoài nhé"
"Thầy cũng vậy , thầy ở nhà một mình nhớ ăn uống đầy đủ nha" Childe nói xong lại đùa thêm một câu : "Không ăn uống đàng hoàng là em không thơm thơm thầy nữa đâu"
"Tôi thơm em là được"
Zhongli nói xong thì ngắt điện thoại , để lại một Childe hoảng hốt lăn vài vòng trên giường
————————————-
Viết chap này để nhắc nhở mọi người giữ an toàn khi đang dịch bệnh nhé. Mình mong hết dịch lẹ để đi học các kiểu nữa chứ trễ lắm rồi 🥲
Các bạn đừng hóng drama , bộ này không có đâu . Mình viết chơi chơi thôi chứ drama viết mệt mỏi lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com