Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đông

Ice x Blaze : Có một tình yêu đã vượt qua cái lạnh tê tái của mùa đông, nhưng lại gục ngã đau đớn sau một đêm xuân tràn đầy hy vọng......

________________________________

"Trẻ thơ, nào ai chẳng mong đợi mùa hè đến? Bởi lẽ đó là mùa của tiếng cười, của đôi chân được tự do chạy nhảy giữa đồng cỏ xanh, nơi những cuốn sách và bài vở tạm gác lại sau lưng. Cái rực rỡ của nắng vàng, tiếng ve kêu râm ran, hương của gió thổi qua cánh đồng làm lòng người xao xuyến và vui tươi biết mấy. Rồi khi lớn hơn, người ta lại đắm say mùa thu – mùa của những chiếc lá đỏ rơi, của làn sương mỏng manh vương vấn, mùa mà lòng người dịu dàng như những con sóng lăn tăn giữa dòng nước trong. Hoặc là mùa xuân – mùa của sự đoàn viên, của những nụ hoa chớm nở, của hi vọng và sự sống mới đang vươn mình. Xuân mang trong mình nét tươi tắn, niềm vui sum họp, ấm áp như vòng tay gia đình.

Thế nhưng, dù có trải qua bao nhiêu mùa trôi qua, chưa một lần nào em gọi tên mùa đông vào danh sách yêu thích của mình. Với em, mùa đông vẫn luôn là mùa của sự trầm lặng và lẻ loi, khi cánh hoa cũng co mình, khi cái lạnh bao trùm khắp không gian, như chặn mọi bước chân lại, khiến ta phải đối diện với nỗi cô đơn trong lòng. Mùa đông mang đến cái rét tê tái, như muốn thử thách những trái tim yếu mềm.

Nhưng có đôi lúc, giữa cái lạnh tĩnh mịch ấy, em lại tự hỏi trong sự mơ hồ, 'Liệu anh có yêu mùa đông không?' Liệu có chăng, nơi sâu thẳm nào đó trong trái tim anh, cũng cảm thấy sự ấm áp mà mùa đông thầm giấu đi? Rằng với anh, mùa đông không chỉ là những cơn gió lạnh, mà còn là mùa của những cái nắm tay, mùa của sự gần gũi và chia sẻ? Em tự hỏi rằng nếu cùng anh bước qua mùa đông, liệu trái tim mình có thôi cô độc hay không, và liệu anh có cùng em làm mùa đông trở nên dịu dàng, ấm áp hơn..."

"Em tự hỏi, liệu anh có chịu đựng được cái lạnh cắt da cắt thịt, cái buốt giá tưởng chừng như xuyên qua từng lớp áo và thấu tận tâm can? Mùa đông với em, luôn là mùa của u uất, của bầu không khí nặng nề phủ đầy sương lạnh. Đó là mùa khi gió không còn mang hương hoa, chỉ còn lại nỗi buồn thấu xương trong từng cơn gió lùa, len lỏi vào cả những góc nhỏ nhất trong tâm hồn, để lại những khoảng trống lạnh lẽo khó lấp đầy.

Nhưng em lại ngẫm, nhỡ đâu với anh, mùa đông lại chẳng giống như em nghĩ? Có thể với anh, đông không phải là những ngày u sầu, mà là thời điểm để ngồi bên bếp lửa ấm, nhìn những ánh tuyết rơi, thưởng thức sự bình yên trong cái lạnh đến run người. Nhỡ đâu với anh, đông lại là mùa của sự gắn kết, của đôi bàn tay nắm chặt để chia sẻ chút ấm áp giữa giá rét bủa vây?

Em tự hỏi, liệu anh có nhìn thấy trong mùa đông một vẻ đẹp tiềm ẩn mà em chưa bao giờ hiểu hết, chưa từng thấy rõ? Và nếu có, liệu anh có thể cho em thấy, rằng mùa đông cũng có thể dịu dàng, có thể trở thành mùa yêu thích, nếu như em được bước cùng anh qua từng ngọn gió lạnh, từng đêm dài, để rồi biết đâu đến một lúc nào đó, em sẽ thôi cảm thấy cô đơn trong chính mùa đông u sầu này..."

"Những lúc em trở nên yếu đuối, chậm chạp, vụng về trước sự tàn nhẫn của cơn bệnh, anh vẫn luôn ở bên, nhẹ nhàng vỗ về và an ủi. Thế nhưng, trong những giây phút ấy, em lại thường lặng lẽ quay đi, như muốn tránh xa khỏi vòng tay của anh. Anh à, anh có biết, em làm vậy không phải vì ghét bỏ hay vì chán nản đâu... mà vì một nỗi sợ hãi cứ len lỏi, rằng nếu một ngày nào đó em phải ra đi, anh sẽ còn lại một mình, chênh vênh giữa cuộc đời, và em không muốn điều đó.

Em sợ rằng chính mình sẽ không dứt ra được khỏi cảm giác ấy, sẽ yếu lòng mà dựa vào anh quá nhiều, đòi hỏi nhiều hơn những gì em có thể nhận, rồi lại trở nên phụ thuộc vào anh mất thôi. Điều đó khiến em vừa khát khao vừa chùn bước, vì em không hề muốn mình trở thành gánh nặng, càng không muốn anh phải cô độc khi em không còn ở bên.

Nên, dẫu trái tim muốn anh ở gần hơn, dẫu nỗi sợ phải xa anh chưa bao giờ nguôi ngoai, em đành thờ ơ rời đi, vì em không thể để cảm giác đó kiểm soát mình, càng không muốn anh vì em mà phải đau lòng, cô đơn mãi. Em chỉ mong anh hiểu... tất cả những gì em làm, chỉ vì em yêu anh hơn bất cứ

"Em chưa từng tiết lộ về căn bệnh này của mình, vì sợ rằng anh sẽ lo lắng, sợ rằng ánh mắt anh sẽ ánh lên sự quan tâm quá nhiều. Mỗi lần anh hỏi 'Em có sao không?', trong lòng em lại lắng xuống, bởi vì em biết câu hỏi ấy xuất phát từ tình yêu thương chân thành của anh. Nhưng em luôn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, nói rằng 'Em không sao,' như một cách để xoa dịu những lo âu trong anh.

Xin lỗi anh, vì đã luôn nói dối, vì đã không dám thổ lộ nỗi đau đang âm thầm hành hạ em. Em không muốn nhìn thấy sự bận tâm, những nỗi buồn lo trong mắt anh. Em sợ rằng nếu em thừa nhận, anh sẽ không chỉ lo cho em mà còn cảm thấy bất lực, và điều đó khiến em đau lòng hơn cả. Thật sự, mỗi lần em nói rằng mình ổn, là lúc em muốn gạt bỏ mọi thứ đi, không chỉ cho anh mà cho cả chính mình.

Em biết, những lời dối trá đó không thể kéo dài mãi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, em chỉ mong có thể giữ anh lại bên mình, không để nỗi sợ hãi len lỏi vào mối quan hệ của chúng ta. Em ước gì mình có thể mạnh mẽ hơn, để không phải giấu giếm, để không phải xin lỗi anh về những điều em chưa từng dám thổ lộ. Anh à, nếu có thể, em mong một ngày nào đó, em sẽ đủ can đảm để mở lòng, để anh hiểu rõ mọi điều, và để anh không phải lo lắng vì những lời dối trái tim em đã nói.

"Thời gian thật tàn nhẫn; ai cũng biết điều đó. Khi anh càng yêu em, em lại cảm thấy nỗi lo lắng lớn dần lên, vì em hiểu rằng chính tình yêu ấy sẽ khiến anh càng khó mà chấp nhận việc em ngày càng trở nên yếu đi. Mỗi ngày trôi qua, sức khỏe của em lại như một nhát dao cứa vào trái tim anh, và em không muốn trở thành gánh nặng cho người mình yêu thương nhất.

Em cố gắng né tránh anh, dù biết điều đó có phần phũ phàng nhưng lại là thực tế mà em không thể chối bỏ. Sự thật là, em không muốn nhìn thấy ánh mắt của anh lấp lánh lo âu, không muốn nghe thấy giọng nói của anh mang theo nỗi trăn trở khi hỏi 'Em có sao không?'. Chính điều đó càng khiến em cảm thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết.

Em muốn bảo vệ anh khỏi nỗi đau mà em đang trải qua. Em muốn anh giữ được những kỷ niệm đẹp về em, chứ không phải là hình ảnh một kẻ yếu đuối đang vật lộn với bệnh tật. Vì vậy, em đã chọn cách rời xa, để anh không phải chịu đựng sự đau lòng và thất vọng khi thấy em gục ngã.

Dù em hiểu rằng tình yêu của anh dành cho em là mãnh liệt, nhưng em cũng biết rằng không ai có thể chấp nhận một tình yêu mà đi kèm với những nỗi sợ hãi và lo lắng. Em không muốn trở thành nguyên nhân khiến anh phải khổ đau. Thế nên, em chỉ biết lặng lẽ đứng một bên, nén lại những cảm xúc, để bảo vệ trái tim anh, dù chính em cũng đang chao đảo giữa biển cả cảm xúc của mình.

"Dù vậy, cảm xúc của em vẫn như đánh đồng, dồn nén lại trong trái tim đầy thương tổn. Mỗi khi cơ thể em gợi nhớ đến những lúc cả hai vui đùa bên nhau, em lại không kìm được nước mắt. Hình ảnh của những buổi chiều nắng vàng, khi chúng ta cùng ngồi bên bếp lửa, cười nói rộn rã, dường như vẫn còn ấm áp trong tâm trí. Cái cảm giác bình yên ấy, như những làn sóng vỗ về trái tim em, nhưng lại càng làm cho nỗi đau thêm phần sắc nhọn.

Còn nhớ cái đêm mà chúng ta cùng chạy ra biển, những cơn sóng bạc đầu vỗ về bờ cát, và tiếng cười của hai đứa hòa quyện vào ánh trăng sáng. Những khoảnh khắc đó vẫn luôn sống động trong tâm trí em, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, em chỉ thấy sự trống trải và nỗi đau đeo bám. Mỗi ký ức ngọt ngào lại khiến em khóc, vì em biết rằng những giây phút ấy đang dần xa vời, như những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời.

Em cảm thấy như mình đang lạc lối trong chính những kỷ niệm, nơi mà mọi thứ từng tươi sáng giờ đây chỉ còn là những bóng mờ, và em không biết phải làm thế nào để thoát khỏi những cảm giác này. Dẫu biết rằng quá khứ không thể quay lại, nhưng trong sâu thẳm, em vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, những ký ức ấy sẽ không còn làm em đau đớn, mà chỉ còn là niềm hạnh phúc dịu dàng trong tâm hồn.

"Em biết mình phải chạy đi, trước khi căn bệnh đưa em xuống mồ. Khi điều đó xảy ra, cả anh và em đều sẽ phải gánh chịu nỗi đau khôn nguôi. Em không muốn trở thành nguyên nhân khiến anh phải sống trong dằn vặt, đau đớn, khi nhìn thấy người mình yêu từng ngày một xuống dốc. Chính vì thế, em nghĩ rằng chi bằng để em tự mình chịu đựng nỗi đau này, còn anh chỉ cần đau một lần rồi quên em đi, tìm kiếm hạnh phúc mới cho riêng mình.

Em không muốn anh phải sống trong nỗi buồn dai dẳng, không muốn trở thành bóng ma ám ảnh trong cuộc đời anh. Khi nhìn vào mắt anh, em thấy ánh sáng, và em không muốn nó bị che khuất bởi những giọt nước mắt, bởi những lo âu và sợ hãi. Em muốn anh được tự do, được sống, được yêu thương mà không phải mang theo gánh nặng là em.

Dù biết rằng quyết định này thật đau đớn, nhưng em vẫn muốn làm điều tốt nhất cho cả hai chúng ta. Em sẽ rời xa, để trái tim anh có thể tìm thấy ánh sáng mới, để anh có thể tiếp tục cuộc sống mà không phải liên tưởng đến những kỷ niệm đau thương. Em hy vọng rằng anh sẽ nhớ về em như một phần đẹp đẽ trong quá khứ, nhưng cũng sẽ mở lòng để đón nhận những điều tốt đẹp hơn phía trước.

Em sẽ gói gọn tất cả những yêu thương, những ký ức đẹp đẽ ấy vào một góc nhỏ trong lòng, để khi nhìn lại, em sẽ không chỉ thấy nỗi đau mà còn thấy những niềm vui, những khoảnh khắc hạnh phúc mà chúng ta đã cùng nhau tạo nên. Em yêu anh, và có lẽ, chính vì tình yêu ấy, em sẽ rời xa để anh tìm thấy hạnh phúc thực sự

"Mùa đông đã kết thúc, cũng chính là khởi đầu của mùa xuân — thời điểm mà em phải ra đi. Khi những bông hoa đầu tiên của mùa xuân nở rộ, em lại cảm thấy lòng mình như bị xé toạc. Dù biết rằng quyết định này là cần thiết, nhưng nỗi đau vẫn quặn thắt, như những chiếc gai của hoa hồng đâm vào trái tim em. Mỗi nhịp đập như gợi nhớ đến những kỷ niệm ngọt ngào, những khoảnh khắc mà chúng ta đã cùng nhau cười đùa, bên ánh lửa bập bùng, hay khi đôi ta chạy ra biển, hòa mình vào sóng biển trong trẻo.

Chỉ còn một tiếng trước thời khắc em phải rời xa tất cả, bất ngờ anh xuất hiện. Ôi! Thật bất ngờ làm sao! Anh chạy đến, với đôi mắt lấp lánh lo âu, như ánh sáng le lói giữa bão tố. Khi anh nắm lấy đôi bàn tay xanh xao gầy gò của em, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh như xua tan phần nào cái lạnh giá đang bao trùm tâm hồn em. Giọng nói của anh vang lên, mang theo sự lo lắng và tình yêu thương:

— 'Nếu anh không nghe được từ một người bạn về căn bệnh của em, liệu em sẽ định giấu nó xuống dưới mồ à?'

Mỗi từ anh nói như những nhát dao cứa vào trái tim em. Anh hỏi thăm em, quan tâm như những ngày đầu ta mới quen, như thể muốn kéo em về những ký ức êm đềm và bình yên đó. Nỗi đau trong lòng em càng thêm chồng chất, khi nhận ra rằng em đã phải giấu diếm anh quá lâu. Những giọt nước mắt nóng hổi bất chợt rơi xuống, không thể kìm nén được, chúng tuôn trào như những dòng sông không có bến bờ.

Em hối hận. Biết bao lần em muốn ôm chặt anh, muốn nói với anh rằng em cần anh bên cạnh, rằng em không muốn xa anh, nhưng những từ ấy cứ nghẹn lại trong cổ họng. Em chỉ muốn hai chúng ta bên nhau cho đến giây phút cuối cùng, dù có phần ích kỷ. Nhưng giờ đây, nhìn thấy anh, chỉ cần thấy anh xuất hiện, em đã cảm thấy điều đó là quá đủ

— 'Anh yêu em,' anh thốt lên, và trong giây phút ấy, thời gian như ngừng lại.

— 'Em cũng vậy,' em trả lời, giọng nói run rẩy, nhưng lòng em tràn ngập tình yêu thương. Từng lời nói, từng ánh mắt, tất cả đều chất chứa một tình cảm sâu sắc mà cả hai đã dành cho nhau.

Nhịp tim em như ngừng lại, không phải vì căn bệnh đang dày vò, mà vì sự dâng trào của cảm xúc quá lớn. Em cảm thấy mình như đang đứng giữa hai thế giới, một bên là những ký ức tuyệt đẹp của tình yêu, một bên là nỗi đau không thể tránh khỏi khi phải chia ly. Trong khoảnh khắc ấy, em muốn ôm trọn mọi điều tốt đẹp nhất, mọi kỷ niệm, mọi yêu thương, để mang theo vào một thế giới khác, nơi không còn sự chia ly.

Em muốn anh hiểu rằng, dù em không còn bên cạnh, tình yêu này sẽ mãi tồn tại trong tim anh, như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Em sẽ trở thành một phần của mùa xuân, của những bông hoa đang nở rộ, để anh có thể nhớ về em với nụ cười chứ không phải với nước mắt.

Một lần chia tay, một lần vĩnh biệt,
Em sẽ là gió, là hoa bên thềm.
Mong anh hạnh phúc, quên đi nỗi đau,
Dù có cách xa, vẫn mãi bên đời.

Hết

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện ; giờ thì hẹn gặp lại trong các chương kế tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com