#28
Vào sáng hôm sau, ánh nắng mỏng manh chiếu vào căn phòng của Zoe, khiến cô tỉnh dậy với cảm giác nhẹ nhõm và đầy hy vọng. Cô ngồi dậy, nhắm mắt một chút để thưởng thức khoảnh khắc bình yên này, nhưng ngay lập tức, những suy nghĩ về Mark lại ùa về trong tâm trí. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy như những câu chuyện, những cuộc trò chuyện nhỏ mỗi ngày với anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Cô không hề muốn giấu cảm xúc của mình, nhưng cũng không biết phải làm sao để đối diện với chúng.
Cảm giác này không giống như trước kia, khi cô luôn sợ hãi trước tình cảm của mình, luôn đóng cửa trái tim vì sợ bị tổn thương. Cảm giác với Mark lại khác. Nó nhẹ nhàng, tựa như một làn gió mới thổi qua, không hề áp lực mà rất tự nhiên. Cô không muốn vội vàng, nhưng cũng không muốn để thời gian trôi qua mà không làm gì.
Cô mở điện thoại và tìm thấy một tin nhắn từ Mark: "Sáng nay em ăn sáng chưa? Anh nghĩ hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời. Hãy để nó tràn đầy niềm vui, ok?"
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Zoe. Cô không thể phủ nhận rằng những tin nhắn như thế này làm cô cảm thấy đặc biệt. Cô trả lời lại nhanh chóng: "Em vừa thức dậy rồi, anh cũng vậy nhé. Hôm nay sẽ tuyệt vời mà!"
Mark đọc tin nhắn, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Anh đã cảm thấy mình thay đổi rất nhiều từ khi gặp Zoe, cảm giác về cô không chỉ là sự quan tâm thông thường mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn. Những ngày vừa qua, anh không thể tập trung vào công việc hay những buổi luyện tập như trước đây, tâm trí anh cứ quay cuồng với hình ảnh của Zoe, với những tin nhắn, cuộc trò chuyện nhẹ nhàng mà chân thành.
Anh biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy mà không nói ra những gì mình đang cảm nhận. Anh đã lo sợ, lo rằng sẽ làm tổn thương cô, nhưng không nói ra thì anh lại càng không thể yên tâm. Anh muốn cho cô thấy anh sẵn sàng ở bên cạnh, không chỉ trong những lúc vui vẻ mà cả trong những lúc khó khăn nhất.
Trong khi đó, Zoe, mặc dù cảm thấy trái tim mình có phần loạn nhịp khi nghĩ về Mark, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy dễ chịu khi anh ở bên, dù chỉ là qua điện thoại hay tin nhắn. Đúng là cô vẫn còn quá nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng một phần nào đó, cô cũng biết rằng mình không thể ngừng nghĩ về anh.
Sáng hôm đó, cô quyết định sẽ không để bản thân cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ về quá khứ và những lo lắng về tương lai. Cô sẽ sống cho hiện tại, cho những giây phút mà cô có thể cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm từ những người xung quanh mình, đặc biệt là từ Mark.
Khi Zoe ra ngoài, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên phố phường Hàn Quốc, cô cảm thấy mọi thứ trở nên sáng sủa hơn. Mọi thứ có thể thay đổi, nhưng ít nhất, một điều là chắc chắn – cô sẽ không bao giờ buông tay khỏi những cơ hội để hạnh phúc.
Cô biết, dù cho tình cảm của mình với Mark còn chưa rõ ràng, nhưng những gì họ có lúc này là một sự khởi đầu đẹp đẽ, đầy hứa hẹn. Cô thầm cảm ơn những ngày tháng này, những khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống mà cô đã tìm thấy.
Và Mark, cũng đang chuẩn bị cho một ngày mới, với niềm tin rằng những cảm xúc anh dành cho Zoe có thể sẽ dẫn dắt anh đến một nơi mà anh chưa từng nghĩ đến. Một nơi có thể là hạnh phúc, một nơi mà không còn sợ hãi nữa.
Sáng hôm đó, Zoe bước ra khỏi căn phòng với tâm trạng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Bầu trời xanh thẳm, không một đám mây, gió nhẹ thổi qua khiến cô cảm thấy như thể mọi thứ xung quanh đang chào đón cô với những cơ hội mới. Cô đi bộ dọc theo con đường quen thuộc đến trường, tay cầm chiếc điện thoại mà lòng lại nghĩ về cuộc trò chuyện với Mark sáng nay. Cảm giác ấm áp vẫn vương lại trong lòng cô, giống như ánh nắng đầu ngày.
Cô không thể phủ nhận rằng những tin nhắn và những cuộc trò chuyện với Mark gần đây đã khiến cô cảm thấy đặc biệt. Không phải là sự ngột ngạt hay gượng ép, mà là một điều gì đó nhẹ nhàng, thoải mái, như thể hai người đã quen nhau từ rất lâu. Cô biết mình vẫn chưa sẵn sàng để xác định những gì mình cảm nhận, nhưng ít nhất là cô không còn sợ hãi khi nghĩ về tình cảm của mình nữa. Mọi thứ cứ như là một sự khởi đầu mới, một trang sách mà cô chưa bao giờ biết trước.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Mark cũng đang chuẩn bị cho buổi tập luyện tiếp theo của NCT Dream. Anh không thể không nhớ về Zoe, và dường như cô luôn xuất hiện trong suy nghĩ của anh, dù là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất. Anh không rõ liệu mình có đang làm đúng không, nhưng anh cảm thấy rằng những gì anh đang làm không phải là vô nghĩa.
Tối hôm đó, sau một ngày làm việc căng thẳng, Mark tìm thấy một chút thời gian để gửi cho Zoe một tin nhắn ngắn. Anh biết cô đang bận rộn với việc học, nhưng anh muốn cô biết rằng anh luôn ở đây, dù là qua tin nhắn hay trong những khoảnh khắc nhỏ bé như thế này.
"Chúc em một buổi tối thật tuyệt vời, Zoe. Hôm nay anh chỉ muốn nói rằng, anh rất vui vì được gặp em."
Zoe nhìn thấy tin nhắn khi vừa về đến nhà, sau một ngày dài. Lúc đọc, trái tim cô không khỏi đập nhanh một nhịp, và một nụ cười nhẹ nhàng nở ra trên môi. Cô trả lời lại ngay lập tức: "Cảm ơn anh, Mark. Em cũng vui khi được gặp anh."
Cảm giác ấy lại ùa về trong lòng cô, một cảm giác ấm áp mà cô chưa từng nghĩ sẽ có. Nhưng lúc này, cô không còn lo sợ nữa. Cô không biết sẽ đi đâu với tình cảm này, nhưng ít nhất cô biết rằng, trong những khoảnh khắc như thế này, mọi thứ đều đang đi đúng hướng.
Và Mark, dù bận rộn với công việc, cũng cảm thấy nhẹ lòng khi đọc lại tin nhắn của cô. Anh biết mình không thể vội vàng, nhưng ít nhất là bây giờ, anh cảm thấy mọi thứ đều có thể.
Với họ, mọi thứ đều chỉ mới bắt đầu.
Vào một buổi chiều muộn, sau khi kết thúc một buổi học mệt mỏi, Zoe bước vào quán cà phê nhỏ. Cô nhìn quanh quán, không thấy Gar đâu, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc đối diện. Đó là Mark. Anh đang ngồi một mình, với chiếc laptop mở trên bàn, như thể đang làm việc. Nhưng điều khiến cô chú ý không phải là công việc, mà là ánh mắt của anh.
Khi cô bước vào và ánh mắt của Mark vô tình chạm vào cô, tất cả mọi thứ xung quanh như dừng lại. Một sự im lặng bao trùm, một sự kết nối không lời. Zoe không thể hiểu nổi tại sao trái tim mình lại đập mạnh đến vậy. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc cô đã chờ đợi, nhưng không ngờ nó lại đến một cách bất ngờ như thế.
Mark đứng dậy, vẫy tay gọi cô lại gần. "Zoe, lại là em à? Ngồi đây nhé."
Cô mỉm cười nhẹ, bước lại gần anh, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không thể lý giải được cảm giác này, chỉ biết rằng nó không giống bất kỳ điều gì trước đây. Cô ngồi xuống, đối diện anh, và không nói gì ngay lập tức.
"Em ổn chứ?" Mark hỏi, ánh mắt anh dịu dàng. "Hồi sáng em không trả lời tin."
Zoe gật đầu, nhưng vẫn không thể che giấu sự bối rối trong lòng. Cô nhìn vào mắt anh, và một khoảnh khắc yên lặng trôi qua giữa họ.
"Mark," cô bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng, "Anh... cảm thấy như thế nào về chúng ta?"
Mark nhìn cô, cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt và giọng nói của Zoe. Anh không thể nói dối với chính mình nữa, dù chỉ là những từ đơn giản. "Anh không biết nữa, Zoe. Anh nghĩ về em rất nhiều. Những cuộc trò chuyện, những khoảnh khắc chúng ta chia sẻ... anh cảm thấy thật đặc biệt khi ở bên em."
Zoe nghe anh nói, tim cô như thắt lại. Lời thừa nhận của anh làm cô cảm thấy như đang bay lên. Cô mím môi, quyết định không lùi bước nữa.
"Anh có biết... em cũng cảm thấy như vậy không?" Zoe ngước lên nhìn anh, mắt cô hơi ngấn lệ. "Em không muốn dối lòng nữa. Em đã nghĩ về anh rất nhiều. Nhưng em sợ..."
Mark nắm lấy tay cô, khiến cô ngạc nhiên và xúc động. "Em không cần phải sợ, Zoe. Anh ở đây. Anh sẵn sàng đón nhận tất cả những gì em có."
Đó là khoảnh khắc không có gì có thể ngăn cản được nữa. Cảm xúc trong họ vỡ òa như một dòng sông tràn bờ, không còn chỗ cho sự nghi ngờ hay lo lắng. Zoe cúi xuống, đôi tay cô siết chặt lấy tay Mark, không muốn buông ra. Cô mỉm cười, như thể tất cả những nỗi sợ hãi trong lòng đã tan biến.
"Em muốn tin anh," Zoe nói, đôi mắt cô long lanh.
Mark hôn nhẹ lên tay cô, rồi thì thầm: "Vậy thì hãy để anh cho em thấy, chúng ta có thể đi xa đến đâu."
Cả hai người im lặng trong giây lát, nhưng không ai cảm thấy bối rối. Họ hiểu rằng, từ đây, một chương mới trong cuộc sống của họ bắt đầu. Mối quan hệ của họ không có từ hẹn hò, nhưng mọi việc gần như giống vậy.
Trong khi đó, một nơi khác, Vernon đang ngồi một mình trong phòng. Trái tim anh nặng trĩu khi nhớ lại những gì anh vừa chứng kiến. Mặc dù anh không nói gì khi thấy Zoe và Mark bên nhau, nhưng cảm giác chua xót lại khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh đã yêu Zoe từ rất lâu rồi, nhưng có lẽ, cô ấy chỉ coi anh như một người bạn thân.
Anh nhìn vào điện thoại, thấy tin nhắn của Zoe gửi cho mình cách đây không lâu: "Cảm ơn vì luôn ở bên em, Vernon." Những lời đó như một lời từ chối nhẹ nhàng, nhưng cũng là một lời cảm ơn chân thành.
Vernon thở dài, không thể phủ nhận rằng tình cảm của mình đã trở thành một sự ràng buộc không thể thoát ra. Anh đã cố gắng, nhưng rồi anh nhận ra rằng, đôi khi yêu một người, không phải lúc nào cũng có thể được đáp lại. Và anh hiểu, Zoe không thuộc về anh.
"Chúc em hạnh phúc, Zoe," Vernon lẩm bẩm, lòng đau nhói.
Vậy là tình đơn phương của anh cũng dừng lại tại đây, như một giấc mơ không thể thành hiện thực. Anh phải học cách buông tay, dù trong lòng vẫn không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com